Chương trước
Chương sau
Khương Mạn vừa về tới Ngọc Phù uyển, Liễm Thu cùng Tiểu Đậu Tử, Tiểu Quả Tử liền tiến lên nghênh đón.

"Chủ tử, Nhị Hoàng tử thế nào rồi? Hắn không sao chứ?" Liễm Thu quan tâm hỏi. Tối hôm qua sau khi Khương Mạn mang Vãn Đông rời đi, mấy người bọn họ căn bản là không ngủ được, lo lắng không biết có phải Nhị Hoàng tử thật sự gặp chuyện bất trắc gì không. Không nói tới chủ tử của bọn họ có chịu nổi không, mà sau này bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn.

Mấy người bọn họ sốt ruột chờ từ tối qua tới bây giờ, cuối cùng Khương Mạn cũng trở về.

Mặc dù nhìn sắc mặt của Khương Mạn và Vãn Đông mọi người đều mơ hồ cảm thấy hơn phân nửa là Nhị Hoàng tử không có chuyện gì, nhưng dù sao không phải là chính tai nghe thấy nên vẫn không yên tâm.

Khương Mạn gật đầu một cái với bọn họ, nói: "Nhị Hoàng tử là ăn đồ không thích hợp nên bị đau bụng, uống xong thuốc thái y kê đã không sao rồi. Tối qua các ngươi cũng không được nghỉ ngơi nhiều, mau đi nghỉ đi."

"Nhị Hoàng tử không sao thì tốt." Đám người Liễm Thu nghe được lời Khương Mạn nói thì yên tâm hơn, hai người Tiểu Đậu Tử và Tiểu Quả Tử đi nghỉ ngơi, còn Liễm Thu thì đi cùng Vãn Đông hầu hạ Khương Mạn ngủ bù.

Tối qua Từ Ninh Cung truyền thái y, hơn nữa tin tức Khương Tiệp dư và Vĩnh An đế một trước một sau vội vã chạy tới khiến hậu cung ai ai cũng có mấy phần suy đoán với việc này.



Bây giờ Từ Ninh Cung có hai chủ tử, một người là Thái hậu nương nương, một người là Nhị Hoàng tử. Nếu như thân thể của Thái hậu nương nương xảy ra chuyện gì thì người của Từ Ninh Cung cũng không thể nào cố ý đi thông báo cho Khương Tiệp dư, cho nên mọi người đều suy đoán tối qua người xảy ra chuyện có lẽ là Nhị Hoàng tử.

Nhưng mọi người đều không rõ rốt cuộc Nhị Hoàng tử đã xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng không?

Trong hậu cung người mong Nhị Hoàng tử chữa trị không khỏi nhiều không kể xiết, khi tin tức buổi trưa Khương Mạn từ Từ Ninh Cung trở về Ngọc Phù uyển truyền tới tai các chủ tử, mọi người đều biết rằng lần này mình phí công mong đợi rồi.

"Mạng thật là lớn!" Tối hôm qua, trong Khang Nhạc Cung, Du Sung dung đã nhận được tin Từ Ninh Cung truyền thái y, người tới là Thang thái y thì cũng đoán được có lẽ là Nhị Hoàng tử xảy ra chuyện. Lúc ấy trong lòng nàng còn thấy cao hứng, nếu Nhị Hoàng tử mà chết thì tốt biết bao.

Nhưng lại không nghĩ tới mạng của Nhị Hoàng tử lại lớn như vậy, chẳng xảy ra chuyện gì.

Chỉ là không biết lần này Nhị Hoàng tử xảy ra chuyện là tình cờ hay là có người động thủ? Nếu có người động thủ, vậy người đó sẽ là ai chứ?

Du Sung dung không phải không nghĩ tới chuyện ra tay với Nhị Hoàng tử, chẳng qua là Từ Ninh Cung của Thái hậu nương nương như cái thùng sắt vậy, nàng căn bản là không an bài người vào đó, chứ đừng nói đến chuyện động thủ với Nhị Hoàng tử.

Nhã Âm nhỏ giọng nói: "Lần này mạng lớn, nhưng không thể nào nhiều lần mạng lớn được. Nương nương ngài không cần phải lo lắng, trong hậu cung này người không muốn nhìn thấy mẫu tử Khương Tiệp dư có được phong quang vô hạn rất nhiều, chúng ta chỉ cần yên tĩnh chờ là được."

Du Sung dung từ chối cho ý kiến, người muốn đối phó với mẫu tử hai người này không phải ít, nhưng lâu như vậy mà bọn họ vẫn bình an vô sự, nếu nàng chờ người khác hạ thủ còn không biết phải chờ tới khi nào nữa.

Khương Mạn từ sau ngày Nhị Hoàng tử bị đau bụng thì từ năm ba ngày tới Từ Ninh Cung một lần thành hầu như ngày nào cũng đi.

Hơn nữa Khương Mạn đối với chuyện mình cần thăng vị càng coi trọng hơn.



Nàng vốn nghĩ chỉ cần trong một năm này mình có thể giữ được sự sủng ái của Vĩnh An đế, như vậy đến mười lăm tháng Giêng năm sau trong danh sách tấn vị thể nào cũng sẽ có một phần của nàng, đến lúc đó nàng có thể thuận lý thành chương tấn lên phân vị Cửu tần, nhưng bây giờ nàng có hơi không chờ nổi nữa.

Khương Mạn ngồi bên cửa sổ phe phẩy cây quạt trong tay, thầm nghĩ với mức độ sủng ái hiện tại thì tấn vị chỉ cần một lý do, nhưng cái khó là khó tìm được lý do hợp lý.

Nhớ tới lần trước Liễm Thu khuyên nàng ngừng thuốc, Khương Mạn thoáng dao động. Nếu bây giờ nàng có thể mang thai, vậy hẳn là nàng sẽ lập tức được thăng lên vị trí Cửu tần.

Nhưng rất nhanh Khương Mạn đã ném ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Nàng muốn thăng lên vị trí Cửu tần là vì muốn nuôi Nhị Hoàng tử bên mình, cũng có thể bảo vệ được Nhị Hoàng tử. Nhưng nếu lúc này nàng có thai, mặc dù có thể thăng lên Cửu tần nhưng chắc chắn việc nuôi Nhị Hoàng tử bên người là không thích hợp, như vậy chẳng phải là loạn hết lên sao.

Khương Mạn cắn môi suy nghĩ, nhìn tình hình này nàng chỉ có thể phí thêm chút tâm tư lên người Vĩnh An đế thôi.

Bên này Khương Mạn đang suy nghĩ đắn đo không biết làm thế nào mới có thể khiến Vĩnh An đế càng thêm sủng ái mình, khiến Vĩnh An đế tấn vị cho mình, thì bên kia Vĩnh An đế cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

Chẳng qua là hắn suy tính nên ban cho Khương Mạn vị phân gì, hơn nữa còn cả chuyện dời cung. Mặc dù trước đó hắn có hỏi qua Khương Mạn, nàng không hề muốn dời cung, nhưng nếu Khương Mạn được tấn lên vị trí Cửu tần thì Ngọc Phù uyển lại quá nhỏ.

Vĩnh An đế suy xét một hồi, nói với Triệu Toàn Phúc: "Đi lấy địa đồ hoàng cung tới đây."

Triệu Toàn Phúc lĩnh mệnh rời đi, rất nhanh liền cho người đem địa đồ hoàng cung mang tới. Mở địa đồ ra, Vĩnh An đế nhìn một hồi, ánh mắt dừng lại ở Duyên Phúc Cung, Vân Hoa Cung và Thái Hòa Cung.

Ba cung điện này, gần Càn Ninh Cung nhất là Duyên Phúc Cung. Duyên Phúc Cung là nơi ở lúc trước của Thục phi, sau khi Thục phi đi liền bỏ trống, nếu Khương Mạn mà dọn tới đây thì cho người sửa sang lại một chút là được.



Nhưng Thục phi chết trong Duyên Phúc Cung. Mặc dù cái chết của Thục phi là có người ở sau lưng động tay động chân, nhưng Vĩnh An đế luôn cảm thấy nơi này chẳng phải chỗ cát lợi gì.

Còn về Thái Hòa Cung, là cung điện lớn nhất trong ba cung, nếu Khương Mạn mà dời tới đây, đừng nói là đào một cái ao nuôi cá, muốn nuôi vài sủng vật nữa cũng đủ.

Chẳng qua là Thái Hòa Cung lại cách xa Càn Ninh Cung nhất trong ba cung điện hắn chọn, hơn nữa đã lâu rồi chưa tu sửa, nếu Khương Mạn dọn vào đây ở còn phải cho người của Nội Vụ Phủ hảo hảo sửa sang một phen, lãng phí thời gian không nói, vấn đề là kho bạc cũng eo hẹp a.

Trừ hai nơi đó cũng chỉ còn lại Vân Hoa Cung. Vân Hoa Cung tuy không gần Càn Ninh Cung như Duyên Phúc Cung, nhưng cũng không tính là xa. Bất quá Vân Hoa Cung này lại là cung điện nhỏ nhất trong ba cung.

"Triệu Toàn Phúc, ngươi cảm thấy trong ba cung điện này Khương Tiệp dư sẽ thích chỗ nào nhất?" Vĩnh An đế hỏi Triệu Toàn Phúc.

Hoàng thượng hỏi, thế nào Triệu Toàn Phúc cũng phải đưa ra một câu trả lời. Cũng may hơn nửa năm qua hắn tiếp xúc với Khương Tiệp dư không ít, huống hồ hắn là nô tài, từ trước đến giờ vẫn luôn có cách dò xét tâm tư chủ tử, tự nhận là mình hiểu Khương Tiệp dư. Hắn đảo tròng mắt một vòng, cười nói: "Theo tiểu nhân thấy, có lẽ Khương Tiệp dư sẽ thích Vân Hoa Cung hơn một chút."

Duyên Phúc Cung quá nổi bật, mấy cung điện như Duyên Phúc Cung đều là nơi ở của Giang Quý phi, Vi Đức phi và Cao Hiền phi. Nếu Khương Tiệp dư dọn vào Duyên Phúc Cung, hơn nữa còn có một Nhị Hoàng tử vậy thì quá là bắt mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.