Editor: Sunn & Mứt Chanh
Tô Hoài Cẩn lắp bắp kinh hãi, đây chính là hệ thống bên trong vòng ngọc sao?
Hết thảy đều xảy ra trong chớp nhoáng, bức hoành từ trên trời giáng xuống, nện xuống một cái rầm. Khuôn mặt Tô Cẩm Nhi nhất thời đầy máu, chung trà nóng lại còn hắt lên mu bàn tay của Tiết Trường Du.
Mà Tô Hoài Cẩn đâu rồi?
Thật là cực kỳ may mắn, vậy mà một chút xíu cũng không sao. Bức hoành khó khăn lắm mới xẹt qua nhưng chỉ chạm vào một chút xíu, trà nóng cũng không hắt lên người nàng, góc áo Tô Hoài Cẩn cũng không hề bị ướt.
"A ——!!!"
Tô Cẩm Nhi kêu to, "ầm!" một tiếng rồi ngã trên mặt đất cùng nửa bên mặt máu me nhầy nhụa. Tay Tô Cẩm Nhi run rẩy không dám đụng vào mặt mình, trong nháy mắt đã choáng váng ngồi đó.
Đâu chỉ có một mình Tô Cẩm Nhi choáng váng mà ngay cả Tô Chính ở bên cạnh đó cũng sững sờ.
Tiết Trường Du "A......" một tiếng, trà này vẫn còn rất nóng nên khi hắt lên mu bàn tay của Tiết Trường Du, dù cho hắn không phải là một kẻ yếu ớt thì lúc này mu bàn tay cũng đỏ rực lên một mảng bọt nước, một vết phồng rộp nổ ra và ngay lập tức phồng lên.
Mà Tiết Trường Du thì sao,trong câu cảm thán kia, không đi xem xét tình trạng của Tô Cẩm Nhi trước tiên hay cũng không để ý đến mu bàn tay đang phồng rộp của mình, mà chỉ lo lắng cho Tô Hoài Cẩn.
Hết sức ân cần ôm lấy Tô Hoài Cẩn, nói với giọng khẩn trương:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-lai-tim-duong-chet/187794/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.