Editor: Sunn & Mứt Chanh "Cầu xin các người! Cầu xin các người......" "Hãy để cho Cẩm Nhi tìm đến cái chết......" "Cẩm Nhi sống ở trên đời này đã không còn ý nghĩa gì nữa, cứ như vậy chấm dứt mạng sống của Cẩm Nhi, ngược lại đã là đại nhân đại lượng......" Tiểu nha đầu Lục Y đỡ Tô Hoài Cẩn từ trong sân ra bên ngoài, còn chưa tới Lê hương viện, từ rất xa đã nghe được từng tiếng khóc rấm rứt. Thanh âm khóc lóc kia mảnh mai vô cùng, cùng với tiếng thở dốc, đừng nói là nam tử, kể cả nữ tử nghe xong thì trong lòng cũng là một mảng không đành lòng, trong người ruột gan như đứt từng khúc. Tiểu nha đầu Lục Y nghe xong, không khỏi "phốc" cười một tiếng, nói: "Tiểu thư, người nghe, nàng ta lại bắt đầu khóc tang!" Khóc lóc nỉ non như thế này còn có thể là ai nữa? Hiển nhiên là dưỡng nữ của Tô phủ, nhị tiểu thư —— Tô Cẩm Nhi. Lục Y nói xong, lúc này mới cảm thấy bản thân lại lắm miệng. Nếu vào ngày thường, hiển nhiên tiểu thư sẽ muốn khuyên can mình, nói cái gì đó mà rốt cuộc mọi người đều là người một nhà, Tô Cẩm Nhi sinh ra đã đau khổ, muốn đối tốt với nàng ta một chút. Nhưng hôm nay không biết như thế nào, thị nữ Lục Y vậy mà không hề nghe được lời răn dạy nào ngược lại chỉ thấy tiểu thư cũng cười lạnh một tiếng. Lục Y có chút kinh ngạc, mở to mắt hạnh nhìn tiểu thư nhà bọn họ. Tô Hoài Cẩn làm sao có thể không nghe thấy tiếng khóc ôn nhu nỉ non này được? Chỉ cần lắng tai nghe thì không biết bao nhiêu người đã bị chinh phục bởi tiếng nức nở kìm nén này rồi? Năm đó Tô Hoài Cẩn còn nhỏ nên vẫn chưa biết gì, chỉ cần Tô Cẩm Nhi vừa khóc, trong miệng nói có chút ít nhớ nhà thì Tô Hoài Cẩn sẽ lập tức không đành lòng mà an ủi. Thế cho nên sau khi Tô Hoài Cẩn gả cho Tứ hoàng tử Tiết Trường Du, còn thường xuyên cho phép Tô Cẩm Nhi ra vào, thường xuyên qua lại. Tô Cẩm Nhi không khỏi có chút sùng bái Tiết Trường Du. Lúc đầu Tô Hoài Cẩn còn cảm thấy bản thân mình suy nghĩ nhiều, sau này mới phát hiện, quả thật quá thiếu cảnh giác mà! Tô Cẩm Nhi lúc nào cũng khóc lóc nỉ non, cách này không chỉ chinh phục được Tiết Trường Du mà ngay cả gia đình Tô gia trên dưới ai có thể thoát khỏi đóa liên hoa Tô Cẩm Nhi này đây? Ngay cả phụ thân của Tô Hoài Cẩn, thừa tướng đương triều, Tô lão gia Tô Chính cũng vô cùng thương xót cho Tô Cẩm Nhi. Phụ thân Tô Hoài Cẩn thập phần yêu thương Tô Cẩm Nhi lí do là bởi vì cha Tô Cẩm Nhi chết trận trên sa trường, cũng coi như là nhân vật rường cột nước nhà. Năm đó vào thời điểm Tô Chính tự mình đốc quân, cha Tô Cẩm Nhi đã liều chết cứu Tô Chính một lần, bởi vậy trong lòng Tô Chính có ân cho nên thập phần chiếu cố Tô Cẩm Nhi. Thứ hai, bởi vì Tô Cẩm Nhi thật sự là một đứa trẻ đáng thương. Tô Cẩm Nhi không giống Tô Hoài Cẩn hiếu thắng, ngày thường rất nhu nhược, sợ lạnh, sợ nóng, không thể nhấc vật nặng. Ngay cả khi nhìn vào ánh sáng chói mắt một chút cũng sẽ cảm thấy đầu choáng váng khó chịu, bởi vì nàng ta bệnh tật ốm yếu, Tô Chính cũng yêu thương nàng ta nhiều hơn một chút. Ồ có cả ba người Tô gia ở đây...... Bao gồm Tô gia phu nhân ở chỗ này đổi trắng thay đen. Tô phu nhân hiện tại cũng không phải mẫu thân sinh hạ Tô Hoài Cẩn. Trước đây mẹ đẻ Tô Hoài Cẩn gả cho Tô Chính, hạ sinh một đôi long phượng thai, nhi tử gọi là Tô Hoài Chẩn, nữ nhi gọi là Tô Hoài Cẩn. Mẫu thân Tô Hoài Cẩn ở thời điểm hạ sinh nàng gặp không ít khó khăn, bị thương thân thể cho nên vẫn luôn bệnh tật ốm yếu, không mấy năm sau liền qua đời. Tô Chính là đương kim Thừa tướng, trong nhà tuyệt đối không thể không có nữ chủ nhân quản lý Tô gia vì thế liền thú phu nhân hiện giờ. Sau khi phu nhân này được gả đến Tô gia, nhiều năm trôi qua như vậy vẫn không có con dưới gối, Tô gia vẫn chỉ có Tô Hoài Chẩn và Tô Hoài Cẩn. Cứ như vậy, Tô phu nhân có thể không nóng nảy sao? Bà ta sợ hãi địa vị của mình sẽ không vững chãi bởi vậy luôn cố tình gây khó dễ cho Tô Hoài Cẩn và ca ca nàng. Khi nàng còn nhỏ, Tô Hoài Cẩn luôn bị Tô phu nhân khi dễ. Tuy rằng có đại ca che chở nhưng bất quá cũng chỉ là hai tiểu hài tử, vẫn là "chạy trời không khỏi nắng". Một mặt Tô phu nhân sẽ cố tỏ ra vẻ nhu nhược, ở trước mặt Tô Chính bày ra bộ dạng từ mẫu, sau lưng thì lại vô cùng khắc nghiệt, bởi vậy Tô Hoài Cẩn cũng không thể cáo trạng. Sau này đại ca Tô Hoài Cẩn cũng chính là Tô Hoài Chẩn trưởng thành hơn một chút liền tiến vào quan trường, chớp thời cơ biến hoá liền trở thành người một tay cầm quân thiên hạ, đại nguyên soái thống lĩnh binh mã. Cứ như vậy, Tô phu nhân hay bắt nạt kẻ yếu tự nhiên sẽ không có biện pháp làm khó Tô Hoài Chẩn bởi vậy chỉ có thể tiếp tục nắn bóp quả hồng mềm, đối với Tô Hoài Cẩn càng thêm tàn nhẫn. Đương nhiên, chỉ có lúc đại ca Tô Hoài Cẩn không ở đây, bà ta mới dám làm khó làm dễ nàng, nguyên nhân chỉ vì Tô Hoài Cẩn đầu năm nay mới tròn mười sáu tuổi, vẫn chỉ là một tiểu cô nương, không tìm nàng gây khó dễ thì còn có thể tìm ai? Tô Cẩm Nhi đe dọa muốn thắt cổ tự sát, Tô phu nhân đúng lúc thêm một mồi lửa, muốn giúp đỡ nàng ta một phen náo loạn Tô gia, nháo đến long trời lở đất, đến mức Tô Hoài Cẩn không thể gả cho Tứ hoàng tử thì càng hay. Nếu Tô Hoài Cẩn gả cho Tứ hoàng tử, địa vị của nàng sẽ là một bước lên mây, trong lòng Tô phu nhân cũng không yên. Tô Hoài Cẩn cười lạnh, quả thật lúc ấy nàng vẫn là một tiểu cô nương không rõ sự tình. "Cầu xin các người, hãy để Cẩm Nhi chết!" "Cầu xin các người, trong lòng Cẩm Nhi vô cùng đau khổ...... thật sự rất đau khổ......" "Cẩm Nhi cùng Tứ hoàng tử trước đây vô tình gặp được nhau, vừa gặp đã yêu......" Nha đầu Lục Y không thể nghe được nữa, liền nói: "Tiểu thư, người lắng nghe một chút đi! Tô Cẩm Nhi đang muốn làm gì đây? Người và Tứ hoàng tử đã đính hôn, mối hôn sự này là do đích thân Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, chỉ đợi ngày lành tháng tốt sẽ chính thức làm lễ, bây giờ Tô Cẩm Nhi lại nháo khóc đòi nhảy sông, lại còn thắt cổ tự tử! Nàng ta nói muốn thắt cổ vậy mà đã cãi nhau nửa ngày rồi, vẫn chưa thấy việc gì xảy ra cả!" Tô Hoài Cẩn nghe nhưng không tức giận, cũng không giáo huấn nha đầu Lục Y, ngược lại cười một tiếng, nói: "Quả thật, lá gan càng ngày càng lớn, đi, đi nhìn một chút." Nha đầu vây quanh Tô Hoài Cẩn vào Lê Hương viện. Trong Lê Hương viện hết thảy chi phí ăn mặc đều giống hệt với viện của Tô Hoài Cẩn, Tô Chính sợ ủy khuất Tô Cẩm Nhi bởi vậy không dám nửa điểm bất công với nàng ta. Nhưng điều đó hiện giờ ở trong mắt Tô Hoài Cẩn thực vô cùng chói mắt. Tô Hoài Cẩn hơi nheo mắt tuy vậy cước bộ vẫn không ngừng, tiếp tục đi vào, bên trong cực kì hỗn loạn, đại phu vẫn đang đứng đầy ngoài cửa, từng người một, quả thực không thể đếm hết được có tất cả bao nhiêu người. Có lẽ là bảy hay tám đại phu, cũng có thể là tám chín đại phu, hoặc là mười mấy đại phu xếp hai hàng ở cửa, nhìn thăm dò xung quanh chỉ chờ có bên trong truyền lời vào khám. Mà bên trong cánh cửa khuê phòng nhị tiểu thư vẫn tiếp tục truyền ra từng tiếng khóc nỉ non. Theo lời nha đầu Lục Y chính là Tô Cẩm Nhi đang khóc tang. Cửa phòng mở ra, Tô Hoài Cẩn không cần phải đi vào đã có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong, phụ thân Tô Chính đã ở đó, vẫn đang nỗ lực khuyên giải an ủi Tô Cẩm Nhi. Không nói Tô phu nhân đang ở một bên khuyến khích náo nhiệt, hiển nhiên đã ở đây từ sớm, lúc này đang ôm Tô Cẩm Nhi, nước mắt nước mũi gào lên khóc. Tô phu nhân ôm Tô Cẩm Nhi, giàn giụa nói: "Ai ôi lão gia a! Lão gia ngài xem đi! Như thế này làm sao có thể thiết sống nữa! Cẩm Nhi tuy không phải khuê nữ do ta sinh hạ nhưng nhiều năm nuôi dưỡng nữ nhi bên người như vậy, so với nữ nhi đích thân mình sinh ra còn nhiều hơn một phần tình cảm! Nếu Cẩm Nhi không muốn sống nữa, ta đây cũng...... Ta cũng...... Lão gia a ——" Tô Chính lại vô cùng phiền lòng, một mặt Tô Cẩm Nhi nói đôi bên đều lưỡng tình tương duyệt, mặt khác đây lại là tiên hoàng lưu lại hôn ước cho nên Tô Chính phiền muộn không thôi. Bên tai còn nghe Tô Cẩm Nhi cùng Tô phu nhân than khóc lại càng thêm phiền muộn, không biết nên giải quyết như thế nào. Tô Cẩm Nhi tiếp tục tố khổ rằng cha mẹ đã chết, quỳ rạp xuống đất, trong tay còn cầm một thước lụa trắng xem ra đây là công cụ thắt cổ tự tử. Tô Cẩm Nhi dùng khăn lau nước mắt, dáng vẻ nàng ta không thể so với Tô Hoài Cẩn minh diễm động lòng người, trên mặt lại có chút thống khổ, thêm vào đó nàng ta vừa khóc còn đọng lại nước mắt như hoa lê đái vũ, thực sự khiến cho lòng người không thể không thương xót đứa trẻ này. Tô Cẩm Nhi cùng Tô phu nhân ôm đầu khóc rống, đôi mắt vô tình nhìn sang liền thấy có một thân ảnh đứng ở cửa, là người nãy giờ vẫn đeo gương mặt "Thờ ơ lạnh nhạt", Tô Hoài Cẩn. Đôi mắt Tô Cẩm Nhi khẽ động, tức khắc sắc mặt càng thêm đau khổ, duỗi tay đẩy Tô phu nhân ra, trong miệng khóc nỉ non: "Cẩm Nhi cùng Tứ hoàng tử tuy trước đây đã từng gặp nhau, thế nhưng lại lưỡng tình tương duyệt, vậy mà cũng không thắng nổi một đạo tứ hôn thánh chỉ của Hoàng Thượng, Cẩm Nhi cũng biết rõ phụ thân cùng mẫu thân có ân dưỡng dục sinh thành, ân trọng như núi, vậy mà lại cùng tỷ tỷ tranh giành vị hôn phu, đã làm cho phụ thân cùng mẫu thân khó xử? Hiện giờ chỉ có thể xin người tha thứ cho Cẩm Nhi bất hiếu! Cẩm Nhi đi trước một bước......" Nàng ta vừa nói dứt lời liền đem mạng che mặt của mình bỏ xuống, xong xuôi liền đẩy Tô phu nhân ra, quay người đâm đầu vào tường. Bên trong tức khắc "A nha ——" một tiếng, nha hoàn lập tức hỗn loạn, vội vội vàng vàng lớn tiếng ngăn Tô Cẩm Nhi lại. "Nhị tiểu thư!" "Nhị tiểu thư đừng như vậy!" "Ai ôi Cẩm Nhi của ta! Sao mệnh của con lại khổ như vậy chứ!" Tô Hoài Cẩn đứng ở ngoài cửa lạnh lùng nhìn hết thảy, nàng đang nghĩ lại, chính mình trước kia làm sao có thể cảm thấy Tô Cẩm Nhi là một đứa trẻ đáng thương, xem ra ánh mắt bản thân lúc đó không được tốt cho lắm. Cũng may...... ánh mắt bây giờ đã khá hơn trước rất nhiều rồi. Tô Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Nhi khóc tang, bên tai văng vẳng nghe được tiếng bước chân truyền đến, phỏng chừng có người được phái từ trong triều đến đây. "Tiểu thư! Là đại thiếu gia đã trở lại!" Nha đầu Lục Y vừa nói xong, Tô Hoài Cẩn vội quay đầu nhìn, quả nhiên là đại ca nàng Tô Hoài Chẩn đã trở lại. Tô Hoài Chẩn thân hình cao lớn cùng một thân áo giáp đen tuyền, eo đeo bảo kiếm, một tay đáp ở bên hông, một tay kẹp mũ giáp, sau khi thượng triều về đã nhanh chóng chạy sang bên này. Đích thực Tô Hoài Chẩn vừa từ biên quan trở về, lần này trở về hiển nhiên là vì Hoàng Thượng ban hôn cho muội muội ruột của mình, chỉ là không nghĩ vừa trở về liền nghe được một trò khôi hài như vậy. Khuôn mặt Tô Hoài Chẩn âm trầm đi tới, nghe được âm thanh kêu khóc bên trong, còn nghe được Tô Cẩm Nhi nói muội muội hắn nhẫn tâm chia rẽ uyên ương lập tức biểu tình có chút tức giận, một tay cầm lấy bảo kiếm bên hông dường như muốn tiến lên liều mạng với nàng ta. "Đại ca!" Tô Hoài Cẩn nhanh chóng ngăn Tô Hoài Chẩn lại, nói: "Đại ca muốn làm gì vậy?" Tô Hoài Chẩn nói: "Hoài Cẩn muội đừng cản ta, nàng ta ngày thường làm bộ làm tịch, ta không truy cứu nhưng hôm nay lại dám phỉ báng muội, những lời như vậy truyền ra bên ngoài thì mặt mũi muội biết giấu vào đâu đây?" Tô Hoài Chẩn vừa nói dứt lời liền bước vào Lê Hương viện. Tô Hoài Cẩn nhanh chóng ngăn đại ca lại, vẻ mặt cũng không hề tức giận mà ngược lại cười một tiếng, nói: "Đại ca, huynh đừng gấp." Tô Hoài Chẩn nhất thời càng thêm nóng nảy, nói: "Ta làm sao có thể không gấp? Ngày thường muội quả thật đã quá nhân nhượng với nàng ta rồi, ta......" Hắn còn chưa nói dứt lời, Tô Hoài Cẩn đã đánh gãy lời hắn, cười cười rồi nói: "Đại ca, huynh nghe muội muội nói xong đi." Tô Hoài Chẩn đành phải im lặng, kỳ thật hắn cảm thấy có chút kỳ quái, lần này từ biên quan trở về, muội muội bảo bối của hắn tựa hồ có chút bất đồng so với ngày thường? Nhưng mà bất đồng cái gì, hắn nhất thời không thể chỉ rõ. Chỉ là giống như...... Càng thêm quyết đoán chăng? Cũng càng thêm kiên quyết...... Tô Hoài Cẩn cũng không có lập tức giải thích mà quay đầu nhìn về bên trong cánh cửa đang mở của Lê Hương viện, nàng khẳng định Tô Cẩm Nhi cũng đã thấy mình, hơn nữa những lời mới vừa nói thêm vào tiếng khóc nỉ non kia đều muốn nói cho mình nghe. Hai mắt Tô Hoài Cẩn sâu kín nhìn chằm chằm nơi phát ra tiếng khóc nỉ non của Tô Cẩm Nhi, cao giọng nói: "Nếu Cẩm Nhi muội muội cùng Tứ hoàng tử chính là lưỡng tình tương duyệt, lại có duyên được gặp lại, không bằng thành toàn Cẩm Nhi muội muội cùng Tứ hoàng tử mới phải." Thấy muội muội mình nói vậy, đại ca Tô Hoài Chẩn sửng sốt, tiểu nha đầu Lục Y cũng ngây người không biết chuyện gì đang xảy ra. Đừng nói là bọn họ, Tô Cẩm Nhi bên trong Lê Hương viện đang kêu khóc cũng ngạc nhiên, tiếng khóc đột ngột ngưng bặt, Tô phu nhân bên cạnh châm ngòi thổi gió cũng trơ mắt nhìn, mọi người đều không biết chuyện gì đã xảy ra. Sao Tô Hoài Cẩn lại dễ nói chuyện như vậy, chủ động muốn từ hôn sao? Tô Hoài Cẩn trong lòng cười lạnh một tiếng, từ hôn? Chính mình chỉ là...... Không muốn sẽ giẫm lên vết xe đổ, biết rõ đó là một cái hố lửa, một cái nhà giam đang chờ đợi, bây giờ nếu bản thân đã được trọng sinh, hà cớ gì còn muốn mình như thiêu thân lao đầu vào lửa, dẫn đến diệt vong chứ? Tô Hoài Cẩn thừa nhận, thời điểm nàng mười sáu tuổi khi ấy, trong lòng nàng chính xác vẫn hướng tới Tiết Trường Du, một lòng chỉ có Tiết Trường Du. Thế nhưng tình cảm ái mộ thuở ban sơ này đã theo mồi lửa ở cung Du Cẩn đốt cháy hầu như không còn sót thứ gì, thứ lưu lại bây giờ chỉ còn tro tàn, hoàn toàn khiến cho lòng nàng nguội lạnh. Như vậy xem ra Tô Cẩm Nhi giả nhân giả nghĩa cùng Tiết Trường Du lại rất xứng đôi đi? Tô Hoài Chẩn quanh năm chinh chiến sa trường đều chưa từng vì cái gì mà chớp mắt, hiện giờ nghe muội muội nói xong đều ngây ngốc, nhất thời cho rằng có lẽ mình đang nằm mơ. Nghe thấy Tô Hoài Cẩn lại tiếp tục cười nói: "Thực ra ta nhìn thấy, Cẩm Nhi muội muội cùng Tứ hoàng tử vô cùng xứng đôi, không bằng hôm nào ta liền tiến cung diện thánh, thỉnh Hoàng Thượng thu hồi hôn ước, cũng là thành toàn cho Cẩm Nhi muội muội một lòng say mê, không phải sao?" Tiếng nói nàng vừa dứt, bên trong Lê Hương viện đều lâm vào yên tĩnh, mấy người đại phu đang đứng chờ ở bên ngoài cũng không dám lên tiếng. Tô Hoài Cẩn cứ như vậy đứng ở cửa chính Lê Hương viện, xa xa nhìn thấy Tô Cẩm Nhi đang ngã ngồi ở cửa khuê phòng, mỉm cười nhìn nàng ta. Tô Cẩm Nhi không biết tại sao lại nhìn thấy nụ cười này của Tô Hoài Cẩn, bỗng chốc cảm thấy rùng mình...... "Thành toàn cái gì? Xứng đôi cái gì?" Trong quang cảnh như thế này, đột nhiên nghe được giọng nói từ nơi xa văng vẳng lại đây. Giọng nói kia trầm thấp mang theo một cổ khàn khàn từ tính, hơi thở có chút dồn dập. Mọi người vội vàng hướng về phía bên ngoài Lê Hương viện, Tô Hoài Cẩn nghe được giọng nói kia, thân thể nàng đột nhiên run lên. Bởi vì giọng nói này thật sự quá quen tai...... Là Tiết Trường Du! Tô Hoài Cẩn quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Tiết Trường Du. Tiết Trường Du hiện giờ đã làm lễ cập quan, một thân mãng bào màu trắng, hoa văn màu bạc theo gió tung bay, bên eo đeo thêm thắt lưng bằng bạc nạm ngọc khiến cho cả người càng thêm cao lớn anh tuấn. Mắt hơi hẹp dài, mũi cao thẳng, môi mỏng luôn thích mím chặt, cả người thoạt nhìn tuấn mỹ vô thiên chỉ là thời điểm nheo mắt thấp thoáng lướt qua một tia sắc bén bạc tình. Là Tiết Trường Du lúc còn trẻ tuổi, hiện giờ Tiết Trường Du chưa phải là hoàng đế mà chỉ là đương kim Tứ hoàng tử, thậm chí ngay cả Thái Tử cũng không phải. Trong lòng Tô Hoài Cẩn hoảng hốt, vội vàng áp xuống loại cảm giác tim đập nhanh này. Gặp lại Tiết Trường Du trong hoàn cảnh như thế này, Tô Hoài Cẩn nhất thời còn chưa kịp nghĩ đến...... Lúc này làm sao có thể so sánh được với Tiết Trường Du tuyệt tình thuở ấy...... Nhưng mà ngay lúc này, Tiết Trường Du sải chân bước qua, khoan thai lộng gió, thậm chí chạy nhanh tới bên người Tô Hoài Cẩn, một phen giữ chặt tay nàng. Tô Hoài Cẩn lắp bắp kinh hãi, tay Tiết Trường Du như là kìm sắt gắt gao giam cầm khiến cho nàng không thể nửa phần nhúc nhích, không thể di chuyển dù chỉ là một chút. Lúc này theo lý mà nói, chính mình cùng Tiết Trường Du tuy rằng đã chỉ hôn nhưng không phải quá mức quen thuộc, sao có thể vừa tới liền "Động tay động chân". Tô Hoài Cẩn giật mình, và điều khiến nàng càng thêm giật mình đó chính là Tiết Trường Du thấy nàng giãy giụa, trên mặt liền trầm xuống lộ ra vẻ không vui, cánh tay lập tức dùng thêm một chút lực, đột nhiên đem Tô Hoài Cẩn ôm vào trong ngực. "Hô ——!" Mọi người hung hăng hít một hơi, Tô Chính và Tô phu nhân nhìn thấy cũng ngây ngốc; Tô Hoài Chẩn và nha đầu Lục Y càng thêm bất ngờ; Tô Cẩm Nhi xé khăn tay ngầm nghiến răng nghiến lợi; nhóm đại phu cũng không dám nói một lời nào, mọi người dường như đều ngừng thở. Tiết Trường Du đem người gắt gao ôm vào trong ngực, không cho Tô Hoài Cẩn bất luận một cơ hội nói chuyện, nói với giọng khàn khàn: "Ta không cần nàng thành toàn bất luận kẻ nào, ta cũng không cần cùng kẻ nào xứng đôi, ta chỉ cần nàng...... Cẩn Nhi." Trong đầu Tô Hoài Cẩn chợt "Ong ——" một tiếng, nàng đã không nhớ rõ năm ấy mười sáu tuổi, Tiết Trường Du có nói qua những lời này hay chưa. Nhưng nghe những lời này thật rất giống như hoa ngôn xảo ngữ...... Tô Chính hơi lặng người, về sau đã hoàn hồn lại, nhanh chóng từ Lê Hương viện bước ra, cung kính nghênh đón: "Lão thần bái kiến Vương gia, không biết Vương gia bãi giá, lão thần đáng lẽ ra phải làm lễ nghênh đón mới phải." Lúc này Tiết Trường Du mới buông lỏng Tô Hoài Cẩn ra, tuy nhiên vẫn luôn giữ chặt tay Tô Hoài Cẩn, nói với Tô Chính: "Thừa tướng nói quá lời, tiểu vương nghe nói Cẩn Nhi rơi xuống nước, trong lòng nôn nóng cho nên mới đặc biệt đến thăm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]