Chương trước
Chương sau
Từ khi khai chiến tới nay, thành Hà cố thủ nhưng mà triều đình Thương Dương chưa bao giờ phái binh chi viện, vật tư cũng không chi viện gì cả, mọi thứ đều dựa vào thành Hà tự cung tự cấp. Nhưng với tư cách là quân địch, quân Tiết lại mở kho phóng lương, giải cứu dân chạy nạn thành Hà.
Tô Hoài Cẩn muốn so tàn nhẫn với tri phủ Thành Hà nhưng tri phủ Thành Hà sao có thể lấy bá tánh của mình đấu tranh tàn nhẫn với Tô Hoài Cẩn đây?
Hơn nữa, Tô Hoài Cẩn đã sử dụng tâm hồn, nhìn rõ tri phủ thành Hà. Tri phủ thành Hà vốn không đành lòng nỗi khổ của bá tánh gặp chiến loạn, y vẫn luôn ngoan cố chống lại đến cùng, chỉ là sợ quân Tiết vào thành tàn sát.
Mà hiện giờ, Tô Hoài Cẩn đã đánh tan lo lắng của tri phủ thành Hà, tri phủ thành Hà ngoan cố chống lại mấy ngày, đến cùng vẫn không gánh được.
Lúc này cửa thành thành Hà mở rộng ra, tri phủ thành Hà và người đứng đầu cửa thành, còn có bọn lính đứng ở hai bên cửa thành mời Tiết Trường Du tới tiếp nhận đầu hàng.
Tiết Trường Du dẫn theo Tô Hoài Cẩn đi vào cổng lớn thành Hà, tri phủ thành Hà và người đứng đầu cửa thành gục đầu, muốn quỳ xuống đầu hàng.
Tiết Trường Du cười cười, nói: "Hai vị đại nhân không cần đa lễ như vậy, tiểu vương kính trọng cách làm người của hai vị."
Tri phủ thành Hà và người đứng đầu cửa thành ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tiết Trường Du. Tiết Trường Du cười cười, nói: "Ngày xưa, tiểu vương và hai vị là địch nhân, lúc ấy có nhiều đắc tội, hiện giờ tiểu vương và hai vị sắp trở thành đồng liêu, còn mong hai vị đại nhân tuyệt đối đừng ghi thù tiểu vương mới phải."
Tri phủ thành Hà và người đứng đầu cửa thành càng kinh ngạc không thôi nhìn về phía Tiết Trường Du, không hiểu sao lại cảm thấy Tiết Trường Du nhân từ, vậy mà không ghi hận bọn họ, còn nói giỡn cười đùa.
Tri phủ thành Hà chú ý tới Tô Hoài Cẩn phía sau Tiết Trường Du, cố ý chắp tay khom lưng, bái thi lễ: "Hàng thần bái kiến Tô cô nương."
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Đại nhân hà tất đa lễ như vậy? Ngài là trưởng bối, sao có đạo lí bái kiến vãn bối như ta đây?"
Tri phủ kia lại nói: "Hàng thần đã nghe nói chuyện xá lương là Tô cô nương đề nghị, bất luận là Tô cô nương mưu trí hay là nhân tâm, hàng thần đều bội phục sát đất, tiếp nhận rõ ràng cái cúi đầu của hàng thần."
Tô Hoài Cẩn vội vàng nói: "Không dám, những thủ đoạn nhỏ này của Hoài Cẩn cũng chỉ có thể lắc lư ở trước mặt quân tử, nếu đại nhân đều không phải là quân tử, khư khư cố chấp không quan tâm bá tánh thì cho dù Hoài Cẩn lại có kế nhỏ đi chăng nữa, cũng không làm nên chuyện gì, không phải sao?"
Thành Hà mở cửa đầu hàng, quân Tiết không uổng một binh một tốt, đã bắt lấy tòa thành Hà tường đồng vách sắt này.
Thành Hà vừa bị chiếm lấy đã chứng minh con đường ở Thương Dương đã bị đả thông, không cần phải đi vòng qua các đầm lầy và chỗ nước cạn quanh thành Hà, hoàn toàn có thể tiến quân thần tốc.
Bởi vì chuyện thành Hà mà triều đình Thương Dương tức giận nhưng không có cách nào cả, lúc này lại phái binh chi viện thì cũng đã muộn, bởi vậy triều đình Thương Dương lại bắt đầu làm quyết định thí xe giữ tướng, lựa chọn dùng trọng binh bảo hộ vương thành thay vì chi viện tiền tuyến.
Cứ như vậy, trong vòng một tháng, mùa xuân lặng lẽ biến mất, mùa hè tiếp tục đến, thời tiết càng ngày càng ấm áp, nước Thương Dương chủ động mở thành trì đầu hàng, tổng cộng liên tục 32 tòa, sôi nổi chủ động quy hàng Tiết Trường Du.
Tin tức này quả thực chính là tin tức tốt nhất, có thể là trận chiến đánh thành không cần hao phí binh lực và lương thực.
Tiết Trường Du ngồi ở trong lều đang xem xét bản đồ Thương Dương, Kỳ lão cửu từ bên ngoài bước vào, cười nói: "Vương gia! Có tin vui! Lại có một tòa thành trì mở thành đầu hàng Vương gia!"
Tiết Trường Du cười, nói: "Đi nói cho Lữ Ngạn tới đây."
Kỳ lão cửu nhanh chóng kêu Lữ Ngạn vào trong lều, Lữ Ngạn nói: "Vương gia vội vã triệu Lữ mỗ, tất nhiên là vì chuyện quân báo, đúng không?"
Tiết Trường Du cười, nói: "Đúng rồi, hiện giờ thành trì tiếp nhận đầu hàng đã gia tăng đến 33 tòa, vương thành Thương Dương giống như một hòn đảo biệt lập, chỉ còn lại có vài toà thành trì hộ vệ xung quanh ngoại thành, tứ cố vô thân như thế, vốn chính là vật trong bàn tay. Lữ tiên sinh không ngại viết cái quân báo, hội báo một chút tình huống trong quân tới kinh thành."
Hắn nói xong lại cười một tiếng, lập tức vô cùng dịu dàng cưng chiều: "Đúng rồi, Lữ tiên sinh đừng quên viết thêm về Tô cô nương."
Lữ Ngạn cười cười, nói: "Vâng Vương gia yên tâm, Lữ mỗ tất nhiên sẽ khen Tô cô nương trên trời dưới đất đều không có ai."
Lúc này Tiết Trường Du mới yên tâm, lại nói: "Tiệc ăn mừng chuẩn bị như thế nào rồi?"
Lữ Ngạn hồi bẩm: "Đã thỏa đáng, mong Vương gia an tâm."
Thành trì tiếp nhận đầu hàng đông đảo như thế, tất nhiên phải có tiệc ăn mừng. Tiết Trường Du giao cho Lữ Ngạn đi chuẩn bị, yến hội vào buổi tối hôm nay.
Sau hoàng hôn, tiệc mừng nhanh chóng được cử hành, sân được dùng chính là dinh thự của tri phủ thành Hà.
Sảnh tiệc sáng rực, quân sĩ vất vả bao lâu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thoải mái uống rượu ăn chút thịt, chúc mừng một bữa.
Tô Hoài Cẩn vừa đi vào bữa tiệc, lập tức thành tiêu điểm của mọi người, dù sao trong doanh trại này cũng không có mấy người phụ nữ, ngoại trừ Tô Hoài Cẩn thì chính là nha hoàn Lục Y và Thôi Tư.
Mà Tô Hoài Cẩn bên trong mọi người đơn giản là người chói mắt nhất, hơn nữa nàng lại là con gái, bởi vậy mọi người tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm thấy Tô Hoài Cẩn thật sự là một cô gái tài giỏi.
Luận mưu trí, cũng không có một người đàn ông nào có thể theo kịp Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn vừa tiến đến đã có người tranh giành đi lên kính rượu.
Còn tri phủ thành Hà cũng tới, đã thay quan bào của Thương Dương ra, hiện giờ còn chưa diện thánh, không biết kế tiếp sẽ đi con đường nào, có phải làm quan viên nước Tiết hay không, bởi vậy đang mặc thường phục.
Tuổi tri phủ Thành Hà cũng không lớn, nhìn trạc 30 với dáng vẻ nho nhã lễ độ, bưng chén rượu, kính rượu Tô Hoài Cẩn rồi nói: "Tô cô nương, ta kính ngài một ly."
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Đại nhân làm tổn thọ Hoài Cẩn, đại nhân như thế nào cũng là trưởng bối, sao có thể để đại nhân kính rượu?"
Tri phủ Thành Hà cười, nói: "Cũng không phải, tuy rằng ta đã lớn hơn một chút, bất luận là tính tình hay là tâm tư, ta cũng không bằng một nửa Tô cô nương, hiện giờ cũng cũng không phải đại nhân gì, bởi vậy một ly này tuyệt đối kính, còn mong Tô cô nương cho một phần thể diện."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Đại nhân cũng đã nói tới đây, Hoài Cẩn từ chối thì bất kính."
Nàng nói xong thì rất sảng khoái trực tiếp uống cạn rượu.
Tri phủ thành Hà cười một chút, cũng theo đó uống cạn. Hai người nói chuyện trong chốc lát, dáng vẻ tựa như là rất vui.
Tiết Trường Du đứng ở một bên nhìn lén, trong lòng hơi ghen tuông, tính ra tri phủ Thành Hà cũng vô cùng đoan chính.
Tiết Trường Du giơ tay sờ lên cằm mình rồi nghĩ thầm, cho dù có đoan chính, cuối cùng cũng không nghiêm chỉnh như mình. Cũng không phải là Tiết Trường Du khoác lác, điểm tự tin này vẫn phải có.
Hơn nữa tri phủ Thành Hà cũng ba mươi mấy, mà bản thân mới có hai mươi mấy, trẻ hơn mười tuổi, cũng coi như là cái ưu điểm chứ nhỉ?
Tiết Trường Du lén lút chờ Tô Hoài Cẩn và tri phủ Thành Hà nói xong, chuẩn bị qua đó kính rượu. Cết quả tri phủ Thành Hà thật sự nói xong, mới vừa rời khỏi thì những người khác lại trộm lấy Tô Hoài Cẩn.
Người đứng đầu cửa thành Hà đi qua kính rượu, nói chuyện một thời gian, chân trước đi, sau lưng lại có người tới. Một đám lại đây kính rượu Tô Hoài Cẩn, biểu đạt tôn kính với Tô Hoài Cẩn.
Tiết Trường Du lén lút nhìn, trong lòng đột nhiên hơi buồn bã. Hắn cảm thấy bản thân có mười phần sai, đời trước để Tô Hoài Cẩn khuất tại bên trong hậu viện, cũng chẳng hiểu biết về bản tính của Tô Hoài Cẩn chút nào, uổng phí tài hoa của Cẩn Nhi, đây tuyệt đối là cái quyết định sai lầm......
Tiết Trường Du nghĩ đến đó, hắn trước kia cũng không hiểu biết Cẩn Nhi chút nào, lập tức trong lòng hơi buồn khổ nên uống liền ba ly rượu, tựa như vẫn chưa hết giận.
Tiết Trường Du một mình buồn rượu, Kỳ lão cửu cười ha hả lại đây nói: "Vương gia, ngài làm sao vậy, nhìn mặt ủ mày ê thế kia?"
Y nói rồi ha ha cười, nói: "À, ta biết!"
Kỳ lão cửu uống hơi quá nhiều, dù sao vui mà, sau đó đĩnh đạc chỉ vào phía Tô Hoài Cẩn rồi nói: "Nhất định là Tô cô nương......"
Y còn chưa nói xong, Lữ Ngạn nhanh chóng lại đây túm chặt Kỳ lão cửu, rồi túm lấy Kỳ lão cửu "uống say thì nói thật" rời đi.
Kỳ lão cửu uống nhiều quá, đang bất ổn, bằng không cũng sẽ không bị Lữ Ngạn túm một cái là được, trong miệng còn kêu: "Làm cái gì...... Đừng túm ta, choáng á, đệ hoảng cái gì, đừng lung lay......"
Tiết Trường Du bất đắc dĩ, dứt khoát ngồi xuống tiếp tục uống rượu giải sầu, bản thân một mình rót một chén.
Thôi Tư đã sớm muốn xuất hiện nhưng trước đó vẫn luôn không thành công. Hiện giờ nhìn thấy Tô Hoài Cẩn "như cá gặp nước", giống như tùy thời đều có thể bay lên trên, Thôi Tư cảm thấy nếu bản thân lại không có hành động, tuyệt đối phải hối hận cả đời, cũng sắp mất đi cơ hội tốt.
Thôi Tư nghĩ đến đó thì cong môi cười, nhanh chóng tới phòng ăn tìm một vò rượu mới, lấy ra một bao giấy nhỏ trong lồng ngực, mở ra, rắc bột trong túi giấy vào trong bầu rượu, sau đó hoảng loạn đậy nắp lại, dùng sức quơ quơ, lại rót ra một chén rượu.
Thôi Tư làm xong này kia thì hít sâu hai hơi, nàng ta muốn cho Tiết Trường Du uống chút "nguyên liệu tốt", đã sớm chuẩn bị xong rồi, dù sao bọn họ hành quân đánh giặc, thuốc này nọ cũng không dễ tìm.
Chờ Tiết Trường Du uống xong, buổi tối Thôi Tư lại lén chạy tới, như vậy gạo nấu thành cơm, Tiết Trường Du còn ngại với mặt mũi của huynh trưởng mình nên không có khả năng từ chối bản thân.
Thôi Tư cười, bưng chén rượu đi trở về sảnh tiệc, vừa lúc gặp được Thôi Dập.
Thôi Dập nói: "Muội đi đâu, sao vẫn luôn không thấy người?"
Thôi Tư hơi khẩn trương, lòng bàn tay ra mồ hôi, nói: "A...... Rượu sắp uống hết, Tư Tư đến phòng bếp lại chuẩn bị một ít."
Nàng ta nói xong thì đưa chén rượu cho Thôi Dập: "Đại ca, huynh mau kính rượu cho Vương gia, hôm nay huynh còn chưa đi qua đấy, đừng đến lúc đó để mọi người cảm thấy huynh tự cho mình thanh cao, không muốn kính rượu Vương gia, đây chính là đại bất kính á!"
Thôi Dập nghĩ nghĩ, cảm thấy Thôi Tư nói cũng đúng nên gật đầu, cũng không nghi ngờ, trực tiếp bưng chén rượu của Thôi Tư đi qua chỗ Tiết Trường Du.
Thôi Dập đưa chén rượu cho Tiết Trường Du rồi nói: "Vương gia, ti chức kính ngài!"
Lúc này Tiết Trường Du đang mặt ủ mày ê, vừa lúc rượu uống xong muốn thêm một bầu nữa nên lấy chén rượu của Thôi Dập, trực tiếp ngửa đầu buồn bực.
Thôi Tư đứng ở nơi xa lén quan sát, nhìn thấy Tiết Trường Du một ngụm uống cạn thì lập tức vui mừng như cái gì vậy, tròng mắt đảo một vòng, sau đó chạy một mạch ra khỏi sảnh tiệc, chuẩn bị trang điểm rửa mặt chải đầu, sớm chui vào chờ ở phòng Tiết Trường Du, hôm nay là một đêm tuyệt đẹp......
Tiết Trường Du uống xong rượu cũng không lập tức cảm giác ra thứ gì, vẫn cứ yên lặng ngồi buồn bực uống rượu. Tửu lượng của hắn rất tốt, gần như sẽ không say, điều này cũng thật đáng buồn rầu, trong đầu vẫn rất rõ ràng, luôn nghĩ đến Cẩn Nhi, luôn ảo não về bản thân.
Tô Hoài Cẩn uống lên mấy chén đã hơi lên trên rồi, híp mắt nhìn lên đã thấy được Tiết Trường Du. Nhìn Tiết Trường Du buồn đầu uống rượu thì không khỏi cười, bưng chén rượu đi tới, ngồi ở đối diện Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn đã say, dù sao nàng không thường xuyên uống rượu, hiện giờ đi tới, bước chân không vững, muốn ngồi xuống nhưng thiếu chút nữa đã trực tiếp ngã xuống.
Tiết Trường Du hoảng sợ, vội vàng một bước chạy tới đỡ lấy Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn ngã vào lòng Tiết Trường Du, trên người quanh quẩn hương rượu thoang thoảng, còn có huân hương ngọt ngào trên quần áo lại hơi thấm vào ruột gan, đều say lòng người hơn bất luận rượu ngon nào.
"Ầm ——"
Tiết Trường Du cũng không biết như thế nào, trong đầu là một mớ hỗn độn gần như muốn nổ ra, vỡ ra đến tê dại nên hắn muốn cúi đầu, hôn mạnh lên môi Cẩn Nhi.
Trán Tiết Trường Du lập tức đổ mồ hôi, vội vàng đỡ Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, hít sâu hai hơi, bản thân cũng nhanh chóng ngồi xuống.
Sắc mặt Tô Hoài Cẩn ửng đỏ, lại thêm giảo hoạt và linh động hơn ngày thường đoan chính thanh nhã, trong ánh mắt chứa đựng men say và long lanh, tim Tiết Trường Du càng đập không thôi.
Tiết Trường Du nhanh chóng cúi đầu, Tô Hoài Cẩn giơ chén rượu lên, cười nói: "Hoài Cẩn kính Vương gia."
Trong lòng Tiết Trường Du giống như nổi trống, ngẩng đầu lên, cổ họng ngẹn đắng, nhìn Tô Hoài Cẩn, đột nhiên không lý do nói: "Cẩn Nhi...... Nếu lần này ta lại cầu hôn nàng, nàng sẽ gả cho ta chứ? Ta là thiệt tình, bất luận là bao lâu, ta đều có thể chờ, bất luận là một năm, mười năm, hay là cả đời, hai đời, ta đều cam tâm tình nguyện chờ."
Tiết Trường Du nói xong, tim đập cực nhanh, yên lặng chờ Tô Hoài Cẩn đáp lời, đến cùng là từ chối hay là đồng ý.
Chỉ là Tiết Trường Du đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy câu lời, ngẩng đầu mới thấy.
Tiết Trường Du: "......"
Tô Hoài Cẩn đã say khướt dựa vào trên bàn, chén rượu trống không lệch qua trong tay, tựa như đã ngủ rồi.
Tiết Trường Du vô cùng bất đắc dĩ, bản thân thật vất vả lấy đủ dũng khí để nói, kết quả Tô Hoài Cẩn không nghe thấy......
Tiết Trường Du vội vàng vỗ lên cánh tay của Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, đừng ngủ ở chỗ này, sẽ cảm lạnh, tới đây, ta đưa nàng trở về nghỉ ngơi."
Tô Hoài Cẩn "Ư......" một tiếng rồi dùng sức phất tay, như là đang đuổi ruồi bọ, tựa như cảm thấy Tiết Trường Du đang quấy rầy bản thân nghỉ ngơi, trong miệng lung tung nói: "Tránh ra......"
Tiết Trường Du thực sự bất đắc dĩ, đời trước Tô Hoài Cẩn vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bản thân, làm một phu nhân tốt, bởi vậy Tiết Trường Du cũng chưa thấy qua dáng vẻ nàng uống say. Nào biết Tô Hoài Cẩn uống say lại có tính tình như vậy.
Nhưng thật ra......
Cực kỳ đáng thương.
Tiết Trường Du đương nhiên vui mừng, chỉ là Tô Hoài Cẩn nằm bò như vậy, ngày mai nhất định sẽ không thoải mái. Tiết Trường Du lại đau lòng, vì thế vội vàng đỡ Tô Hoài Cẩn, nói: "Tới đây, Cẩn Nhi, ngoan nghe lời, trở về phòng nhé, canh giờ cũng không còn sớm."
Cả người Tô Hoài Cẩn mềm như bông, như là bị người ta rút xương cốt, dựa vào người Tiết Trường Du, thế nhưng còn giẩy nẩy giống như một con con cá nhỏ.
Trán Tiết Trường Du lập tức lại bắt đầu đổ mồ hôi, giọng nói khô khốc, một luồng khí nóng xông lên. Hắn vội vàng phỉ nhổ bản thân, hít sâu một hơi, áp xuống ngọn "lửa giận" kia.
Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn ra, Lục Y nhanh chóng đón lấy rồi nói: "Tiểu thư, tiểu thư sao người uống nhiều như vậy!"
Nàng ấy nói xong thì quay đầu nói: "Thôi Tư! Thôi Tư?! Thôi Tư đâu! Lần này sao không tìm thấy người, không biết đi nơi nào lười biếng."
Tiết Trường Du nói: "Được rồi, ta giúp ngươi đỡ Cẩn Nhi trở về, ngươi là một con nhóc, phỏng chừng cũng đỡ không được."
Xác thật là như thế này, đừng nhìn Tô Hoài Cẩn ngày thường như là tiểu thư khuê các, nhưng nàng uống say lại là người "kỹ năng võ nghệ", lợi hại thật sự đấy.
Tô Hoài Cẩn dựa vào lòng Tiết Trường Du, nàng nghiêng người, bước đi cũng không vững, vừa lúc dựa vào ngực Tiết Trường Du. Đỉnh đầu mềm mại tựa vào cằm của Tiết Trường Du khiến Tiết Trường Du khổ không nói nổi.
Tiết Trường Du đỡ nàng, thật sự dày vò, vì thế muốn chấm mút một tí, cúi đầu nhanh chóng hôn một cái lên đỉnh đầu Tô Hoài Cẩn.
Nào biết ngay sau đó một tiếng "bốp!!!", cực kỳ rõ ràng.
Lục Y chỉ vừa đi mở cửa phòng, không nghĩ tới vừa chuyển đầu đã nghe thấy một tiếng "bốp!!" vang nhỏ, hình như là tiếng tát tay thì phải?
Lục Y há to miệng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Yến Vương điện hạ thình lình có một dấu tay năm ngón, đỏ rực, mới tinh mới tinh......
Lục Y lẩm bẩm nói: "Vương...... Vương gia......"
Tiết Trường Du chỉ muốn trộm vớt chút chỗ tốt, không nghĩ đến đã bị Tô Hoài Cẩn tát, một cái tát kiên quyết, kết quả cúi đầu vừa thấy Tô Hoài Cẩn căn bản không tỉnh lại nhưng tựa như đang nằm mơ, bởi vậy "nói mê".
Tô Hoài Cẩn dùng sức lắc đầu nguầy nguậy, vô cùng tức giận nói: "Dựa vào cái gì mà để ta thương tâm!"
Tiết Trường Du để lại dấu năm ngón tay, nhanh chóng đỡ Tô Hoài Cẩn vào nhà, đặt nàng ở trên giường, nhẹ nhàng thở ra, lại nghe thấy Tô Hoài Cẩn đột nhiên chỉ trích.
Tiết Trường Du sửng sốt, lại nghe Tô Hoài Cẩn lẩm bẩm nói: "Bằng ngươi...... Bằng ngươi đẹp trai thì sao, cặn bã...... mẹ nó, nhãi ranh...... đứa nhóc tóc vàng...... đồ chó, chó má Yến Vương......"
Lục Y sợ tới mức nhanh chóng che hai mắt của mình lại nhưng rồi ngẫm nghĩ lại, vẫn là che lại lỗ tai mình cho tốt, bịt tai trộm chuông mới tốt.
Tiết Trường Du mới đầu không biết Tô Hoài Cẩn mắng ai ở trong mộng, hiện giờ vừa nghe xong, quả nhiên là mắng bản thân, dù sao câu "chó má Yến Vương" kia đã có thể chỉ tên nói họ......
Trong lòng Tiết Trường Du đột nhiên quặn thắt, ngồi xuống, ngồi ở giường bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Hoài Cẩn, giọng rất thấp rất thấp nói: "Phải, ta là chó má Yến Vương, là ta hại Cẩn Nhi thương tâm khổ sở, sẽ không......nữa"
Tiết Trường Du không biết Tô Hoài Cẩn là trọng sinh, còn tưởng rằng nàng nói chính là chuyện của Tô Cẩm Nhi.
Tiết Trường Du nhẹ nhàng sửa sang lại tóc mai của Tô Hoài Cẩn, kết quả là một tiếng "bốp!!", Tiết Trường Du còn tưởng rằng bản thân lại phải bị đánh, kết quả Tô Hoài Cẩn đột nhiên bắt được cổ tay của Tiết Trường Du, sau đó chậm rãi mở mắt.
Tiết Trường Du vội vàng nói: "Cẩn Nhi, tỉnh rồi sao? Muốn uống chút trà không? Ta kêu Lục Y mang cho nàng chút canh giải rượu nhé? Bằng không ngày mai sẽ say rượu, nên đầu......"
Đau đầu.
Chẳng qua Tiết Trường Du còn chưa nói xong, Tô Hoài Cẩn híp mắt, đánh giá Tiết Trường Du, sau đó đột nhiên vươn tay tới, nhẹ nhàng nâng cằm Tiết Trường Du lên, lại cẩn thận đánh giá.
Động tác kia tựa như là cường hào đùa giỡn phụ nữ nhà lành.
Mà Tiết Trường Du, Yến Vương điện hạ lại đang bị đùa giỡn.
Lục Y nghe Vương gia nói để bản thân đi nấu canh giải rượu thì nhanh chóng nói: "Đúng rồi, tiểu thư ngày mai sẽ đau đầu, Lục Y đi......"
Đi bưng canh giải rượu.
Lục ý cũng chưa nói xong, đột nhiên mở to hai mắt, sau đó "ối!" một tiếng, hai má đỏ bừng, nhanh chóng giơ tay che lại đôi mắt.
Lần này xác định, tuyệt đối phải che đôi mắt lại, không thể che lỗ tai!
Tô Hoài Cẩn nâng cằm Tiết Trường Du lên, Lục Y không nghĩ tới, Tiết Trường Du càng không nghĩ tới. Tô Hoài Cẩn đột nhiên tiến lên, chủ động hôn môi Tiết Trường Du.
Lục Y xấu hổ không dám nhìn, nhanh chóng té ngã lộn nhào rời khỏi cửa, "rầm!" một tiếng đóng cửa lại, thật là săn sóc cực kỳ.
Tiết Trường Du giật mình, trong nháy mắt, trong đầu "đùng!!!" một tiếng, lập tức vỡ tung. Hắn vốn uống rượu chứa liều, hiện giờ đã nhịn không được.
"Ầm!!" một tiếng, hai người trực tiếp ngã xuống. Trong ánh mắt của Tiết Trường Du phảng phất có thể phun ra lửa, cả người dường như là dã thú phát cuồng, nhỏ giọng nói: "Cẩn Nhi......"
Bên kia Thôi Tư đã rửa mặt ăn mặc chỉnh tề, lén tiến vào phòng Tiết Trường Du. Nàng ta đợi thật lâu, thấy qua giờ Tý rồi mà Tiết Trường Du còn chưa trở lại.
Thôi Tư an ủi bản thân, dù sao cũng là tiệc rượu, chắc chắn là trễ một chút mới trở về. Bất tri bất giác, Thôi Tư đã ngủ rồi. Nàng ta không nghĩ tới ước chừng đợi cả đêm, Tiết Trường Du cũng không trở về......
Trong đầu Tô Hoài Cẩn choáng váng, say rượu đau đớn khiến nàng "A......" một tiếng, trong đầu lại ùa vào một ít đoạn ngắn kỳ lạ, đứt quãng, khiến đầu nàng đau nhói.
Những đoạn ngắn kỳ quái kia thế nhưng có hình ảnh bản thân đùa giỡn Tiết Trường Du, còn có đoạn ngắn bản thân "mạnh hơn" Tiết Trường Du.
Mắt Tô Hoài Cẩn cũng chưa mở, không khỏi cười một tiếng, cảm thấy có thể là say rượu không tỉnh lại, bằng không sao có thể sẽ nghĩ đến mấy chuyện vô căn cứ như vậy chứ?
Tô Hoài Cẩn nghĩ như vậy, cảm thấy vô cùng thú vị, coi như là một chuyện cười, trực tiếp cười qua, nâng tay lên muốn xoa trán mình, kết quả vừa động đậy thì lập tức giật mình.
Bởi vì Tô Hoài Cẩn đã chạm vào thứ gì đó......
Tô Hoài Cẩn sợ tới mức bỗng nhiên mở to mắt, chỉ thấy bản thân nằm trên giường trong phòng, nhưng đều không phải là một người, bên cạnh lại còn có người.
Đúng là mới vừa rồi còn cười đùa, một nhân vật khác trong lời nói vô căn cứ, bị bản thân đùa giỡn kiêm "mạnh hơn" Yến Vương điện hạ, Tiết Trường Du!
Tô Hoài Cẩn vừa động đậy, Tiết Trường Du đã nhíu mày, lập tức tỉnh lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đều hơi ngây ngốc.
Tô Hoài Cẩn ngẩn người cả buổi, nhìn thoáng qua bản thân, lại nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, trong đầu tiếng sấm liên tục, "Ầm ầm ầm ——", không tự chủ được hai má còn hơi nóng lên.
Tiết Trường Du bỗng dưng xoay người ngồi dậy, vội vàng vớt áo ngoài phủ thêm, tựa như đang trong mộng mới tỉnh, xoa trán mình. Cái trán còn hơi đau, không biết như thế nào, tuy rằng hôm qua là Tô Hoài Cẩn uống say nhưng bản thân không có say, hôm nay lại đau đầu như thế.
Hơn nữa Tiết Trường Du tự cho là người quân tử, dù sao cũng đã được dạy dỗ nhưng hôm qua lại theo cơn say rượu của Tô Hoài Cẩn, chiếm tiện nghi của Tô Hoài Cẩn.
Này thật sự là không bằng cầm thú!
Tiết Trường Du hối hận không thôi, nói: "Cẩn Nhi, này......"
Hắn nói xong mới lau mặt mình rồi nói: "Cẩn Nhi, ta đều không phải là muốn trốn tránh trách nhiệm. Nếu nàng chịu để ta phụ trách, ta sẽ lập tức cầu hôn với Thừa tướng, nếu......"
Mặt Tô Hoài Cẩn nóng lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thong thả ung dung phủ thêm chăn gấm rồi nói: "Nếu ta không muốn gả cho ngài thì sao?"
Tiết Trường Du ảo não một hồi, đứng ở bên giường, đôi tay nắm chặt thành quyền, nhìn Tô Hoài Cẩn, giọng nói lăn lộn hai lần, trên mặt hơi chua xót.
Thật ra trong lòng Tô Hoài Cẩn cũng không trấn định, không thể nói là gợn sóng, đã sóng to gió lớn, bản thân hôm qua uống lên chút rượu, thế nhưng bị sắc đẹp của Tiết Trường Du mê hoặc. Dựa theo những đoạn ngắn nhớ lại kia, đều không phải là Tiết Trường Du dùng sức mạnh, hơn nữa chủ động vẫn là bản thân.
Tô Hoài Cẩn đau đầu một hồi rồi nói: "Vương gia đi về trước đi."
Tiết Trường Du đành phải gật đầu, tùy tiện xử lý hai cái rồi đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Bên ngoài Thôi Tư canh giữ một đêm, Vương gia lại không trở về. Nàng ta ngủ quên, sau khi dậy vội vàng chạy trở về, không nghĩ tới vừa vào sân, vừa lúc bị Lục Y đánh vào mặt.
Lục Y nói: "Thôi Tư, tối hôm qua ngươi đi nơi nào? Lúc dùng ngươi tìm không thấy ngươi."
Thôi Tư ấp úng, ngay lúc này, một tiếng "kẽo kẹt", cửa phòng Tô Hoài Cẩn bị đẩy ra, người đi ra lại không là Tô Hoài Cẩn mà là Yến Vương Tiết Trường Du!
Thôi Tư nhìn thấy Tiết Trường Du thì kinh ngạc, không chỉ như vậy, quần áo Vương gia còn không phải rất chỉnh tề, tóc cũng rối tung xuống, cũng không có vấn tóc, trong tay còn cầm phát quan của mình.
Thôi Tư sửng sốt, ngay sau đó "A a a a!!!" hét lên, tựa như đã chịu kích thích cực lớn.
Đương nhiên, Thôi Tư đương nhiên đã chịu kích thích cực lớn, bởi vì Thôi Tư nháy mắt đã hiểu, hôm qua Vương gia không trở về phòng, đó là bởi vì bản thân hạ khổ công đều làm áo cưới cho Tô Hoài Cẩn!
Thôi Tư sao có thể không chịu kích thích?
Tô Hoài Cẩn ở cửa phòng, nghe thấy một tiếng chói tai thì vội vàng đi ra xem, nhíu mày nói: "Thôi Tư, ngươi đang làm cái gì?"
Thôi Tư nhìn thấy Tô Hoài Cẩn, càng không thể trấn định Tuy rằng quần áo Tô Hoài Cẩn tương đối chỉnh tề nhưng cũng chưa kịp vấn tóc, bên gáy còn có một ít vết đỏ, thoạt nhìn lvừa rõ ràng vừa mờ ám.
Thôi Tư mở to hai mắt vớivẻ mặt không thể tin tưởng được.
Tô Hoài Cẩn hơi ngờ vực, lập tức mở ra tâm hồn xem xetThôi Tư.
"Đinh ——"
【 Hệ thống: Tâm hồn cấp hai, có hiệu lực 】
Trong nháy mắt, Tô Hoài Cẩn đột nhiên nheo mắt lại, bởi vì nàng xem rõ ràng tâm tư của Thôi Tư!
Tiết Trường Du sở dĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thừa dịp Tô Hoài Cẩn say rượu làm xong chuyện, rõ ràng chính là Thôi Tư hạ thuốc hắn.
Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, đôi mắt nhíu lại rồi nói: "Thôi Tư, ngươi thật to gan!"
Thôi Tư sợ tới mức đầu gối khuỵu xuống, thiếu chút nữa quỳ xuống, đôi mắt điên cuồng chuyển động, chột dạ nói: "Tiểu...... Tiểu thư, không biết Tư Tư làm sai cái gì, Tư Tư thật sự...... Thật sự là không rõ, còn mong tiểu thư chỉ rõ......"
"Làm sai cái gì?"
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Có một câu ngươi phải hiểu rõ, chuyện bất quá tam, hiện giờ ngươi làm sai chuyện này đã vượt xa ba chuyện, cũng đừng trách ta không lưu tình."
Thôi Tư chột dạ vô cùng, Tiết Trường Du lại không biết đây là có chuyện gì, nhìn thoáng qua Thôi Tư lại nhìn Tô Hoài Cẩn.
Thôi Tư còn muốn giả ngu giả ngơ, khóc sướt mướt nói: "Tiểu thư...... Cho dù, cho dù ngài là tiểu thư, cũng không thể...... Cũng không thể không duyên không cớ oan uổng người khác. Tư Tư giữ khuôn phép, cũng không dám vượt qua một bước, ngài...... Ngài tội gì khó xử Tư Tư như vậy ạ."
Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, nói: "Giữ khuôn phép? Dưới bầu trời này, sợ không có nha hoàn như ngươi giữ khuôn phép như vậy. Tiệc ngày hôm qua, ngươi làm cái gì?"
"Tiệc...... Tiệc?"
Thôi Tư sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nhảy "thịch thịch thịch" tàn nhẫn nhưng nghĩ thầm, Tô Hoài Cẩn sao có thể biết, hẳn là không biết, có thể là gạt bản thân.
Thôi Tư lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: "Tư Tư cũng không đi nơi nào, vẫn luôn trông coi bữa tiệc."
Tô Hoài Cẩn nhướng mày nói: "Vậy à? Nếu ta không có đoán sai, ngươi để Thôi Dập kính Vương gia một chén rượu."
Nàng nói tới đây, Thôi Tư vội vàng vẫy tay, nói: "Không có không có không có! Chắc chắn không có, tiểu thư...... Tiểu thư sợ là nhìn lầm rồi, nhớ lầm!"
Tiết Trường Du nghe thấy thì nhíu mày, nheo mắt lại, kính rượu? Thật sự có chuyện như vậy, ngày hôm qua trong bữa tiệc, Thôi Dập thật sự kính một chén rượu cho bản thân nhưng lúc ấy Tiết Trường Du cũng không nghĩ nhiều cái gì.
Tô Hoài Cẩn nói: "Có hay không, kêu Thôi Dập lại đây đối mặt tại chỗ, không phải rõ ràng rồi hay sao?"
Thôi Tư sợ tới mức linh hồn nhỏ bé đều không còn, suýt nữa quỳ trên mặt đất, lại vẫn cứ giảo biện nói: "Tiểu thư...... Tiểu thư hôm qua sợ là uống nhiều quá, thật sự không có, tiểu thư ngài nhớ lầm."
Tô Hoài Cẩn không để ý tới nàng ta, quay đầu nói: "Lục Y."
"Dạ, tiểu thư!"
Lục Y nhanh chóng chạy tới, nói: "Tiểu thư, người có cái gì căn dặn?"
Tô Hoài Cẩn nói: "Đi mời giáo úy Thôi lại đây."
Lục Y lên tiếng, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài. Thôi Tư sợ tới mức không nhẹ, mở to hai mắt, muốn ngăn cản nhưng Lục Y không nghe nàng ta, đã chạy không thấy bóng dáng.
Tiết Trường Du loáng thoáng cảm thấy không thích hợp, hơn nữa chuyện đêm qua phát sinh, bản thân lại không có uống say, Tiết Trường Du cũng không ngốc, trong lòng lập tức rõ ngọn nguồn.
Bởi vì Lục Y đi kêu Thôi Dập, Thôi Dập chính là người ngoài, Tiết Trường Du vội vàng để Tô Hoài Cẩn vào nhà, đi trước rửa mặt vấn tóc, chờ rửa mặt chải đầu chỉnh tề xong xuôi mới gặp Thôi Dập.
Tiết Trường Du cũng vội vàng đi rửa mặt chải đầu chỉnh tề.
Thôi Dập bị kêu tới, đợi trong chốc lát, không biết là chuyện gì, lại thấy em gái của bản thân với dáng vẻ muốn khóc.
Thôi Dập nói: "Muội lại gây chuyện gì?"
Thôi Tư nhất thời trợn mắt giận, nói: "Vì sao là muội gây chuyện gì? Sao lại không nói là tiểu thư làm khó dễ muội?!"
Thôi Dập bất đắc dĩ tới cực điểm: "Tô cô nương làm người, mọi người đều rõ ràng. Nếu muội làm tốt, vì sao lại không lý do làm khó dễ muội?"
Thôi Tư cười lạnh một tiếng, nói: "Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ."
Nàng ta nói đến nơi đây đã nghe thấy tiếng "Kẽo kẹt ——", cửa nhà bị đẩy ra. Tô Hoài Cẩn đi ra từ bên trong, cười vỗ tay, vô cùng sung sướng nói: "Hay hay hay, nói rất đúng, cây mọc thành rừng? Ta ngược lại muốn nhìn, ngươi cái cây bị gió xé, dù sao là gỗ mục hay là gỗ tốt."
Thôi Tư không nghĩ tới bản thân nói bị Tô Hoài Cẩn nghe thấy được, nhất thời mặt đỏ lên.
Còn Tiết Trường Du cũng rửa mặt chải đầu chỉnh tề đi ra, Thôi Dập vừa thấy, nhất thời mí mắt nhảy loạn. Tuy y là người thành thật, chỉ là......
Môi Vương gia bị cắn, hơi lưu sẹo, mà trên cổ Tô cô nương có cái vệt đỏ mờ ám, đây thoạt nhìn......
Thôi Dập vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn nhiều.
Tô Hoài Cẩn nói: "Giáo úy Thôi, ta cũng không vòng vo, kêu ngươi tới chính là hỏi ngươi một chút, hôm qua trong bữa tiệc, có phải lệnh muội cho ngươi một chén rượu, để ngươi kính Vương gia hay không."
Thôi Tư vừa nghe thấy thì vội vàng nháy mắt ra dấu cho Thôi Dập, Thôi Dập hơi ngờ vực, thấy được ánh mắt em gái nhưng cũng không có nói dối, mà là nói thẳng: "Dạ, xác thật có chuyện như vậy."
Vẻ mặt của Thôi Tư nhất thời tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Thôi Dập một cái.
Tô Hoài Cẩn cười nói với Thôi Tư: "Thôi Tư, không phải ngươi nói bản thân không có đưa rượu cho Thôi Dập sao?"
Thôi Tư hạ quyết tâm, liều chết giảo biện nên nặn ra một ít nước mắt, nói: "Nhưng...... Có thể là nô tỳ nhớ lầm, dù sao hôm qua bận quá, trong tiệc có nhiều chuyện cần Tư Tư thu xếp...... Tiểu thư, tiểu thư sẽ không bởi vì chút chuyện này mà chỉ trích Tư Tư ấy chứ? Này nếu truyền ra ngoài......"
Giọng điệu của Thôi Tư thật sự không tốt, đặc biệt Tô Hoài Cẩn vẫn là ân nhân cứu mạng của nàng ta. Thôi Dập là người đầu tiên không mặc kệ, Tiết Trường Du cũng không thể nhịn nữa, lập tức đột ngột đứng lên, sắc mặt vô cùng khó coi chuẩn bị làm khó dễ.
Tô Hoài Cẩn lại nâng tay lên ngăn Tiết Trường Du nói lại, cười nói với Thôi Tư: "Đúng rồi, ta sẽ không vì chút chuyện như vậy mà chỉ trích một nha hoàn, truyền ra cũng không dễ nghe. Nhưng...... Này đã không phải một chút chuyện."
Nàng nói xong lại quay đầu nói với Thôi Dập: "Giáo úy Thôi, ngươi có biết, ngày hôm qua rượu ngươi kính Vương gia, bên trong đã bị hạ độc không ấy!"
"Không! Không có! Không phải độc dược!"
Tô Hoài Cẩn vừa nói ra, Thôi Tư đã lập tức phản bác, lớn tiếng hét lên.
Chỉ là nàng ta kêu lên như thế, mới cảm thấy trúng kế, mọi người đều dùng ánh mắt vẻ mặt hiểu rõ nhìn Thôi Tư.
Thôi Tư ảo não cực kỳ, nói: "Không...... Ý Tư Tư ý là, rượu...... Rượu sao có thể có độc chứ?"
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Thôi Tư, trong rượu không phải độc dược, đó là cái gì?"
Thôi Dập tức giận nhìn Thôi Tư: "Muội lại làm cái gì? Tô cô nương và Vương gia là ân nhân của chúng ta, sao muội lại có thể lấy oán trả ơn?"
Thôi Tư lập tức nói: "Muội không có!"
Nàng ta nói xong thì gân xanh trên cổ đều nhảy ra, đỏ mặt tía tai, dáng vẻ như muốn đánh nhau.
Tô Hoài Cẩn thì thản nhiên, cũng không nóng nảy, nói: "Được, ngươi không thừa nhận, vậy thì không có quan hệ Nếu không phải ngươi hạ độc, ta đây lệnh người đi lục soát phòng ngươi, nếu là không có độc dược thì chứng minh ngươi trong sạch, nếu có độc dược......"
Nàng vừa nói như vậy thì mắt Thôi Tư xoay chuyển điên cuồng hai cái, bởi vì đêm qua nàng ta mới xuống tay, thuốc kia còn ở trong phòng nàng ta, chưa kịp rửa sạch nhưng giấu tương đối kín đáo.
Thôi Tư vội vàng cẩn thận nhớ lại nơi giấu thuốc độc, cảm thấy vô cùng hoàn mỹ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng ta nào biết, lúc này Tô Hoài Cẩn đang mở tâm hồn ra. Thôi Tư nghĩ cái gì, gói thuốc giấu ở nơi nào thì đều rõ ràng rành mạch.
Thôi Tư lắp bắp nói: "Vậy...... Vậy nếu không tìm ra, tiểu thư phải làm sao bây giờ? Có phải...... Có phải sẽ bồi thường cho nô tỳ hay không?"
Thôi Dập vội vàng quát bảo ngưng lại: "Thôi Tư!"
Tô Hoài Cẩn lại cười nói: "Không sao, nếu ta làm sai thì nhất định sẽ không giảo biện một câu, mười cái không phải cũng bồi thường nổi."
Thôi Tư vừa nghe xong thì lập tức tin tưởng tràn đầy.
Lập tức mọi người tự mình đi đến cửa phòng Thôi Tư, đẩy cửa đi vào. Tô Hoài Cẩn căn bản không hạ lệnh để người đi tìm mà nói với Lục Y: "Lục Y, đi gỡ bức tranh trên tường xuống, phía sau nó hẳn là có một viên gạch có thể chuyển động được."
Tô Hoài Cẩn vừa nói xong, sắc mặt của Thôi Tư lập tức biến thành trắng bệch, mở to hai mắt nhìn, hét lên: "Không ——!! Không có! Không có! Đừng!"
Mọi người đều sợ hãi, bị Thôi Tư kêu giật mình, Thôi Tư nói xong thì tiến lên, đẩy Tô Hoài Cẩn ra bảo vệ bức tranh kia.
Tô Hoài Cẩn bị nàng ta va chạm, suýt nữa té ngã. Tiết Trường Du lập tức đuổi kịp một bước ôm lấy Tô Hoài Cẩn.
Hôm qua Tô Hoài Cẩn đặc biệt "nhiệt tình", dù sao cũng là kẻ điên say rượu, hiện giờ tỉnh đã ăn hậu quả xấu, cơ thể hơi ăn không tiêu, dù sao đây chính là lần đầu tiên của Tô Hoài Cẩn đời này......
Nếu không phải Tiết Trường Du kịp thời đỡ lấy nàng, Tô Hoài Cẩn tuyệt đối sẽ ngã xuống đất.
"Thôi Tư!"
Thôi Dập gọi nàng ta một tiếng, Thôi Tư lại như điên rồi, cái này làm cho mọi người càng thêm khẳng định sau bức tranh kia thật sự có cái gì.
Thôi Dập tự mình qua đó, Thôi Tư hét to không cho y động. Thôi Dập cao to, hơn nữa vẫn là người biết võ, Thôi Tư sao có thể ngăn được y?
"Ầm!!", bức tranh kia rơi xuống đất, mặt sau quả nhiên có một viên gạch thoạt nhìn rất kỳ quái, Thôi Dập moi viên gạch tường, Thôi Tư thật sự xông tới đánh y.
Mắt Thôi Dập choáng váng, "leng keng!!!" Lúc Thôi Tư xông tới đánh, không cẩn thận chạm xuống viên gạch, ngay sau đó một bao giấy cũng rớt xuống theo, "phụt" một tiếng tán loạn trên mặt đất, bên trong đều là bột phấn màu trắng vàng.
Thôi Tư trừng mắt, hét to: "Không không!! Là có người hãm hại ta! Không phải ta! Không phải ta!"
Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng: "Bắt cả người lẫn tang vật, ngươi còn muốn chống chế?"
Thôi Dập nhìn nàng ta, ánh mắt vô cùng thất vọng, một câu không nói, xoay đầu đứng ở một bên.
Thôi Tư sợ hãi, khóc lóc nói: "Đại ca! Đại ca huynh cứu cứu muội! Muội muội...... Muội muội cũng là bị buộc! Huynh đã là giáo úy, còn lập vô số chiến công, muội muội chỉ là muốn làm Vương phi, sống một cuộc sống tốt! Chuyện này rất quá mức sao?! Muội là bị buộc! Đều là Tô Hoài Cẩn! Tô Hoài Cẩn!! Giả mù sa mưa bá chiếm Vương gia! Không cho người khác tới gần! Muội là bị buộc bất đắc dĩ!"
"Đủ rồi!"
Tiết Trường Du gào to một tiếng, đã phẫn nộ tới cực điểm, ánh mắt âm u lành lạnh, nói: "Nếu không phải xem ở mặt mũi Thôi Dập, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém!"
Thôi Tư bị Tiết Trường Du quát, dọa cho run run, khóc lóc nói: "Vương gia! Vương gia! Ta chỉ là ái mộ ngài! Tư Tư chỉ là ái mộ ngài mà thôi! Vương gia, không phải Tư Tư sai!"
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, lạnh giọng nói: "Ái mộ? Ngươi ái mộ khiến bổn vương buồn nôn."
Thôi Tư sửng sốt, tựa như bị sợ hãi, phản ứng cả buổi, đột nhiên điên cuồng kêu to lên: "Tô Hoài Cẩn!!! Tô Hoài Cẩn ngươi tiện nhân này, đều là ngươi sai!! Là ngươi bá chiếm Vương gia! Mới bức ta làm như vậy! Ngươi tiện nhân này! Ngươi không biết kiểm điểm, tiện nhân thất trinh! Ngươi không chết tử tế được, ngươi không......"
Thôi Tư còn chưa kêu xong, Tiết Trường Du đã phẫn nộ tới cực điểm, gân xanh trên trán nổi lên, cổ tay lật qua chỉ nghe được tiếng "két", ánh sáng bạc chợt lóe, giọng Thôi Tư đột nhiên biến thành tiếng thét chói tai thê lương.
"A a a a!!"
Nàng ta căn bản không thấy được động tác của Tiết Trường Du là như thế nào, trên cổ đột nhiên chợt lạnh, cổ như bị cắt ra máu, nhất thời máu tươi chảy dài. Thôi Tư sợ tới mức mềm mại ngã rầm xuống đất, che lại cổ mình.
Tiết Trường Du "Xuy ——" một tiếng thu hồi bội kiếm, giọng nói lành lạnh: "Nói thêm một chữ nữa, bổn vương cắt rớt đầu lưỡi ngươi."
Thôi Tư sợ tới mức che miệng lại, căn bản không dám nói nữa.
Tô Hoài Cẩn còn cười nhạt, nói: "Vương gia, hà tất phân cao thấp cùng loại người ăn nói bừa bãi, đầy miệng không lời nói thật chứ? Nàng ta nói lại có ai sẽ tin tưởng?"
Lúc này Tiết Trường Du mới thu hồi cảm xúc bạo nộ: "Cẩn Nhi nói đúng."
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Thôi Tư ý đồ mưu hại Vương gia, nhất không thể thứ nhưng xem ở phần giáo úy Thôi lập rất nhiều chiến công, Vương gia tha Thôi Tư một mạng, cũng tốt."
Tiết Trường Du và Thôi Dập đều lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, không nghĩ tới Tô Hoài Cẩn lại vì Thôi Tư xin tha?
Tiết Trường Du nói: "Theo Cẩn Nhi, phải làm xử trí phạm nhân như thế nào?"
Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Thôi Tư ngã ngồi trên mặt đất, che miệng, cười cười rồi thản nhiên nói: "Không bằng sung quân phạm nhân đi làm lao động, hiện giờ Vương gia tiếp nhận 33 tòa thành trì đầu hàng, biên cương Thương Dương mới vừa chịu đựng chiến loạn, trăm phế đãi hưng, như vậy mới cần lao động. Về phương diện khác, lại có thể để phạm nhân tự cảnh tỉnh lại, chỉ mong một ngày kia có thể hối cải để làm người mới."
Thôi Tư vừa nghe xong thì hoảng sợ mở to hai mắt, nói: "Không!! Ngươi mơ tưởng tra tấn ta!! Không cần ý tốt giả mù sa mưa! Để ta đi lao động còn không bằng một đao giết ta!! Ngươi chính là muốn tra tấn ta! Ta không muốn lao động, ta phải làm Vương phi, thiếu chút nữa! Ta chính là Vương phi! Không ——"
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Ta lỗ tai mềm, tâm cũng mềm, như thế nào động một chút đã đánh đánh giết giết? Hơn nữa, giết ngươi...... Cũng không có ý nghĩa gì."
Thôi Dập vừa nghe xong thì đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Y cũng không biết gói thuốc này là thứ gì nhưng mặc kệ là thứ gì, đều là tội lớn mưu hại Thân Vương, tuyệt đối là tử tội, nói không chừng còn muốn liên luỵ. Hiện giờ Tô Hoài Cẩn mở miệng, bỏ qua một mạng cho Thôi Tư, Thôi Dập cảm thấy này đã là xử phạt nhẹ nhân từ nhất rồi.
Tô Hoài Cẩn nhìn về phía Tiết Trường Du, nói: "Không biết ý Vương gia như thế nào?"
Nói thật ra, Tiết Trường Du hơi bất mãn. Dù sao Thôi Tư hùng hổ doạ người, nói ra vô cùng khó nghe, đã đụng phải vảy rồng của Tiết Trường Du. Tuy rằng đời này tính tình hắn thu lại rất nhiều, nhưng cũng chỉ là thu lại với Tô Hoài Cẩn.
Nếu theo tính tình hắn, tất nhiên muốn nghiền xương Thôi Tư thành tro, băm thành thịt nát mới tốt.
Nhưng nếu Tô Hoài Cẩn đã nói, Tiết Trường Du là tuyệt đối không thể phản bác, hơn nữa hắn cũng hiểu một đao giết Thôi Tư, chẳng qua thống khổ lập tức. Thôi Tư một lòng muốn thể hiện, có thể làm nàng ta thống khổ cả đời, đơn giản là "Hèn mọn" vĩnh viễn cuộc đời.
Giọng Tiết Trường Du rất dịu dàng nói: "Cẩn Nhi quyết định là được."
Thôi Dập thở phào nhẹ nhõm một hơi, chắp tay nói: "Tạ vương gia, tạ Tô cô nương!"
Thôi Tư thì điên cuồng hô to: "Không!! Ta không làm lao động! Ta không nên làm lao động! Ta là phượng hoàng, ta là phượng hoàng!! Ta không làm lao động!"
Tô Hoài Cẩn phất tay, rất nhanh có người áp giải Thôi Tư, chuẩn bị đưa rời đi.
Lúc di ngang qua trước mặt Tô Hoài Cẩn, Thôi Tư còn đang không ngừng la to, ra sức giãy giụa tựa như muốn điên rồi.
Tô Hoài Cẩn thì cười tủm tỉm nhìn nàng ta, hai người đi ngang qua, Tô Hoài Cẩn thấp giọng nói: "Hưởng thụ cho tốt, một phần lễ mọn, không cần kính trọng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.