Chương trước
Chương sau
Tô Hoài Cẩn cảm thấy Tiết Trường Du kỳ quái cực kỳ.
Rõ ràng là đương kim Tứ hoàng tử cao cao tại thượng, rõ ràng là Yến vương đương triều quyền thế ngập trời, rõ ràng phải thật bảo thủ, rõ ràng tính nết phải táo bạo như sấm......
Chỉ là như vậy, nhưng hiện giờ Tiết Trường Du lại kỳ quái như thế, ấy vậy mà không giống với đời trước tự phụ như vậy, cũng không giậm chân giận dữ. Có rất nhiều thời điểm, Tô Hoài Cẩn cảm thấy Tiết Trường Du vốn nên tức giận, vốn nên nổi giận, nhưng Tiết Trường Du lại chỉ cười ngây ngô.
Tô Hoài Cẩn hồ nghi nằm ở trên giường, hơi trằn trọc khó ngủ, không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì làm cho Tiết Trường Du đời này......
Hơi khác biệt khá lớn.
Tô Hoài Cẩn không biết chính là thực sự đã xảy ra rất nhiều, lửa lớn ở cung Du Cẩn, nhất thời táo bạo giận chó đánh mèo với Tô Hoài Cẩn làm cho Tiết Trường Du hối hận không ngừng. Hơn nữa lúc sau Tô Chính phản loạn, huynh trưởng Tô Hoài Cẩn là Tô Hoài Chẩn thẳng đến một khắc cuối cùng kia vẫn cứ tận lực bảo vệ nước Tiết. Tiết Trường Du áy náy với Tô Hoài Cẩn, hiển nhiên sẽ khắc sâu đến tột đỉnh.
Hiện giờ Tiết Trường Du có thể trở lại trước đây, một lần nữa gặp được Tô Hoài Cẩn, sao còn có thể giữ lại cái tính nết xấu xa khi ấy?
Tô Hoài Cẩn nằm ở trên giường trở mình, đột nhiên trong đầu chợt lóe, suýt nữa đã quên, mình đã nhảy vực, hoàn thành việc hệ trọng thứ sáu, tùy ý thêm điểm còn chưa có thêm.
Tô Hoài Cẩn lập tức quyết định, không nghĩ nhiều như vậy, bắt đầu tự thêm cho hệ thống một chút.
Việc hệ trọng thứ sáu kích phát một cái thuộc tính che giấu, gọi là —— tai thính cấp một.
Tô Hoài Cẩn không biết tai thính là có ý tứ gì, trước mắt mới thôi, nàng còn chưa có dùng qua tai thính nhưng cấp một thì tro6gn quái quái sao ấy, vì thế Tô Hoài Cẩn tính toán cũng thêm tai thính đến cấp hai.
Việc hệ trọng thứ năm kích hoạt thuộc tính phúc khí, thế nhưng đi theo việc hệ trọng thăng cấp từ cấp một biến thành phúc khí cấp ba. Tô Hoài Cẩn cũng không biết cái này dùng để làm gì, vì thế không động đến cái này nữa.
Tưởng tượng đến ngày trước nhiều người tới cửa cầu hôn như vậy, không một chút nào khoa trương mà nói ngạch cửa phủ Thừa tướng thật sự đều đạp rớt một tầng. Tô Hoài Cẩn cũng không vừa ý những người đó, ngay cả một chút coi trọng cũng không có, ngược lại còn cảm thấy phiền lòng, đều do quyến rũ kia luôn loạn phun.
Vì thế Tô Hoài Cẩn quyết định, lần này dốc hết vốn liếng, tàn nhẫn tăng quyến rũ lên, cũng không tin không thể giống như may mắn thích làm gì thì làm.
Tô Hoài Cẩn vừa rồi ở tai thính tăng thêm một cấp, còn dư lại năm điểm nàng hạ quyết tâm, tất cả đều đập vào quyến rũ, xem quyến rũ kia còn loạn phun nữa hay không.
【 hệ thống: Tăng quyến rũ, thất bại 】
【 hệ thống: Tăng quyến rũ, thất bại 】
【 hệ thống: Dung nhan cấp hai, dáng vẻ câp hai, quyến rũ cấp chín, may mắn cấp tám, khổ sở cấp hai, uy nghi cấp ba, bạc triệu cấp hai, tai thính cấp hai, phúc khí cấp ba 】
Tô Hoài Cẩn vừa thấy nhắc nhở, thế nhưng lại có đến hai lầntăng quyến rũ thất bại? Nàng tổng cộng bỏ thêm năm điểm quyến rũ, kết quả hiện tại thì tốt rồi, thất bại hai lần, cũng chẳng khác nào bỏ thêm ba điểm quyến rũ, giá trị quyến rũ đã tới cấp chín.
Tô Hoài Cẩn không biết sẽ thất bại, dù sao lần trước may mắn bạo kích, thôi được rồi, dù sao quyến rũ đã đạt tới cấp chính, may mắn cấp tám là có thể thích làm gì thì làm, huống chi đang ở cấp chính?
Tô Hoài Cẩn lúc này mới yên tâm, yên ổn tiến vào giấc ngủ, rất mau đã vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hoài Cẩn thức dậy không muộn, dù sao đây không phải là nhà của mình, rốt cuộc hơi xa lạ, ngủ cũng không phải rất sâu.
Tô Hoài Cẩn đứng lên, tự thu dọn xong xuôi thì đã nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa. Tô Hoài Cẩn nhanh chóng tới trước cửa phòng, không nghĩ đến, ngoài cửa là đại phu lúc trước đã chữa trị cho Tiết Trường Du.
Đại phu kia vô cùng trẻ tuổi, dáng người cao gầy, đừng nhìn kiểu ăn mặc một thân áo thô bình thường nhưng khí chất khác hoàn toàn với những tên hải tặc kia. Hai mắt hẹp dài, không thích cười cho lắm, thoạt nhìn hơi trang nghiêm nhưng khí chất nho nhã lễ độ.
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Lữ tiên sinh."
Lữ Ngạn gật đầu, trên tay nâng một cái khay: "Đây là đồ ăn sáng của Tô cô nương, ở nơi này của chúng tôi không có nha hoàn, Lữ mỗ vừa lúc đi ngang qua nên mang đến đây cho Tô Hoài Cẩn, còn thỉnh Tô cô nương đừng chê cười."
Tô Hoài Cẩn nhanh chóng nhận lấy nói: "Hiển nhiên là sẽ không, còn phải đa tạ Lữ tiên sinh đã quan tâm."
Buổi sáng Tiết Trường Du kéo cửa mở ra đã nhìn thấy Lữ tiên sinh thế nhưng lại mang đồ ăn tới, lại còn Tô Hoài Cẩn đứng ở trước cửa, không biết hai người đang nói cái gì.
Tiết Trường Du lập tức mới sáng sớm đã uống một chén giấm chua, cảm giác mọi thứ lập tức tỉnh táo.
Tiết Trường Du nhanh chóng đi qua đó đã nghe được Tô Hoài Cẩn muốn cùng Lữ tiên sinh dùng đồ ăn sáng, lập tức cười vang: "Này, thật trùng hợp, không bằng chúng ta cùng nhau dùng đi?"
Tô Hoài Cẩn thấy Tiết Trường Du đột nhiên xuất hiện, vẫn là câu "thật trùng hợp" ngoài cửa miệng, ngay lập tức hơi bất đắc dĩ. Lữ tiên sinh lại không ngại nên gật đầu.
Ba người đến bàn đá ở bên ngoài ngồi xuống, đều đặt đồ ăn sáng ở trên bàn đá, sau đó vây quanh ở một chỗ dùng bữa.
Tô Hoài Cẩn bởi vì có biết qua Kỳ lão cửu, bởi vậy đáy lòng có chút kỳ quái. Dù sao năm sáu năm sau Kỳ lão cửu lại là người nước Thương Dương, hiện giờ hắn lại là người của nước Tiết, điều này khiến cho Tô Hoài Cẩn thấy rất khó hiểu. Tô Hoài Cẩn cũng muốn hỏi thăm đến sự việc này, mới chủ động nói ra với Lữ tiên sinh để cùng nhau dùng bữa.
Ba người ngồi cùng nhau, Tô Hoài Cẩn vội nói: "Lữ tiên sinh, Hoài Cẩn có một chút nghi ngờ, không biết có thể thỉnh giáo Lữ tiên sinh hay không?"
Tiết Trường Du ngồi ở một bên, dùng chiếc đũa kẹp bánh bao lên. Bánh bao cũng không nhỏ, trực tiếp nhét một phát vào trong miệng, trong lòng nảy sinh ác độc cắn một cái, thiếu chút nữa cắn nát cả chiếc đũa.
Hắn sao lại cảm thấy Cẩn Nhi giống như đang bắt chuyện với Lữ tiên sinh vậy chứ......
Lữ tiên sinh gật đầu, Tô Hoài Cẩn đã nói: "Cửu gia cùng các huynh đệ, tại sao lại tập kết ở chỗ này? Bên này là dưới chân kinh thành, cửu gia ở chỗ này lập trại, không phải rất mạo hiểm sao?"
Lữ tiên sinh nghe đến đó thì buông đũa, thản nhiên nói: "Cửu gia mới đầu...... Cũng không phải là hải tặc gì đâu."
Lữ tiên sinh ngập ngừng rồi nói: "Cửu gia đối với hai vị không có khúc mắc gì nên Lữ mỗ cũng cứ việc nói thẳng, cửu gia vốn dĩ xuất thân thư hương danh môn, đều không phải là hải tặc, chẳng qua sau này trong nhà đã xảy ra biến cố."
Kỳ lão cửu xuất thân thư hương danh môn!
Đừng nói Tiết Trường Du không tin, ngay cả Tô Hoài Cẩn còn hơi kinh ngạc.
Nhưng đây là sự thật, Kỳ Bái trong kinh thành là thư hương thế gia, nhiều thế hệ thi đậu công danh. Mà tới thế hệ này của Kỳ Bái, Kỳ Bái không quá thích đọc sách, ngược lại thích giơ đao múa kiếm, nhưng cũng ít nhiều đọc qua sách.
Cha Kỳ lão cửu biết hắn thích giơ đao múa kiếm, cũng thỉnh sư phó tới dạy dỗ công phu cho Kỳ lão cửu, lại còn có cho hắn học tập binh pháp. Kỳ lão cửu bắt đầu học tập binh pháp, đặc biệt nghiêm túc, Kỳ lão cửu nhanh chóng thi đậu công danh.
Kỳ lão cửu cũng không phải là dân thường, trên người có công danh, tuy không phải là Thám Hoa Bảng Nhãn linh tinh gì đó nhưng ở địa phương kia của bọn họ, cũng đã là đại danh rất khá rồi.
Sau này Kỳ lão cửu làm châu đồng tri ở địa phương, bắt đầu đi vào quan trường.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, ở thời điểm Kỳ lão cửu xuôi gió xuôi nước, Hoàng Thượng lệnh cho người tra một vài chuyện tham nhũng. Chuyện xấu ở tri phủ địa phương bị đào ra, tri phủ vì tự bảo vệ mình cho nên đẩy tất cả tội danh lên hết trên người đồng tri Kỳ lão cửu.
Lúc ấy cần có người chịu tội thay, Kỳ lão cửu bị bắt vào tù, bởi vì ăn hối lộ một khoản tiền rất lớn. Trong nhà Kỳ lão cửu bị xáo xào một trận, một nhà cả già lẫn trẻ bị lưu đày.
Kỳ lão cửu lúc ấy ở bên trong lao ngục vốn dĩ không biết, người nhà của hắn đang trên đường bị lưu đày đã bị bắt "chết bất đắc kỳ tử". Bởi vì tri phủ kia không yên tâm sợ Kỳ lão cửu sẽ cáo trạng, cho nên dứt khoát nhổ cỏ tận gốc.
Tri phủ trước giết một nhà Kỳ lão cửu, lại muốn xuống tay với Kỳ lão cửu, nhưng công phu của Kỳ lão cửu không hề yếu, tri phủ cũng không thực hiện được.
Kỳ lão cửu từ lao ngục chạy ra, nhưng đột nhiên trở nên cô độc một mình, không có cha mẹ anh em, ngay cả cháu trai vừa mới được một tuổi cũng bị tri phủ kia nhổ cỏ tận gốc......
Lữ tiên sinh nói tới đây, Tô Hoài Cẩn đã nhăn mày, Tiết Trường Du lại còn "ầm!" một tiếng vỗ lên bàn đá, trầm giọng nói: "Tri phủ này cũng quá to gan lớn mật rồi!"
Lữ tiên sinh thản nhiên nói: "Tri phủ kia là môn sinh của đương kim Thái Tử, căn bản không hề sợ hãi, cửu gia cáo trạng là không có cửa, còn bị tri phủ phái người đuổi giết."
Tô Hoài Cẩn nói: "Cuối cùng sao? Cuối cùng thế nào?"
Lữ tiên sinh nhún vai, thản nhiên nói: "Cuối cùng? Chính là dạng mà cô nương nhìn thấy, cửu gia dưới sự giận dữ giết tri phủ kia, vứt đầu của gã ta từ đầu tường xuống. Từ nay về sau, cửu gia biến thành đào phạm, vĩnh viễn không thể ngửa mặt nhìn trời, vì thế tới nơi đây lập thành trại, thu lưu một đám các huynh đệ."
Tô Hoài Cẩn nhìn về phía Lữ tiên sinh, thời điểm hắn nói chuyện hơi buồn bã mất mát, Tô Hoài Cẩn thử nói: "Vậy còn Lữ tiên sinh thì sao?"
Lục tiên sinh cười hơi tự giễu: "Lữ mỗ? Lữ mỗ chẳng qua cũng chỉ là lang trung giang hồ, lừa lọc qua ngày, may mắn cửu gia không bỏ rơi nên ở tại trại, làm đại phu thôi, còn có thể là cái gì?"
Tiết Trường Du lúc này tức muốn nổ phổi, hắn là hoàng tử, sau lại là Thái Tử, lại sau nữa là tân hoàng, vô luận như thế nào, hắn đều là người cao cao tại thượng, rất ít khi có thể nghe sự tình rõ ràng như thế.
Tiết Trường Du nghe nói về sự tình của Kỳ lão cửu, nghĩ thầm, nếu là chính mình, cũng sẽ xé xác phanh thây tên tri phủ kia, người như vậy tồn tại chính là tai họa.
Trách không được Kỳ lão cửu sẽ vào rừng làm cướp, có thể nói, Kỳ lão cửu cùng nước Tiết có huyết hải thâm thù. Hắn tuy giết tri phủ, nhưng bất đắc dĩ cũng cáo trạng không được Thái Tử.
Cứ như vậy đã thúc đẩy Kỳ lão cửu năm sáu năm sau, vì nước Thương Dương bán mạng.
Tiết Trường Du thở dài, hắn nào biết, Kỳ lão cửu thế nhưng còn có chuyện cũ như vậy.
Trong khi ba người vẫn còn đang mang các tâm tư khác nhau, thình lình nghe thấy âm thanh "Phu phu ——", tựa như là âm thanh sói tru, đằng xa có tiếng rối loạn, tựa như có người đang hô to.
"Mau! Nó muốn chạy trốn!"
"Bắt trở về!"
"Nó chạy về bên kia!"
Tô Hoài Cẩn hơi kỳ quái, không biết là thứ gì muốn chạy trốn. Kết quả đúng lúc này, một bóng dáng màu xám đột nhiên nhảy vào sân, một phát nhảy vào trong tầm mắt của mọi người.
Là một con sói!
Sói xám!
Hơn nữa cơ thể thật lớn, là con sói lớn nhất mà Tô Hoài Cẩn từng gặp qua, so với con sói vào ban đêm ngày hôm qua vây công bọn họ thì hình thể còn lớn hơn.
Hơn nữa con sói này thế nhưng không có mang hoa tai, cũng không có bất luận cái gì để đánh dấu.
Sói xám vọt vào, nhìn thấy mọi người lập tức cong lưng, răng nanh sáng choang, tựa như như muốn tập kích bọn họ.
Tiết Trường Du "cạch" một chút đứng lên, lập tức ngăn trước mặt Tô Hoài Cẩn, con sói kia thấy tư thế đề phòng của Tiết Trường Du thì tựa như đã chịu uy hiếp, rống giận đến điên cuồng, sau đó nhanh chóng phóng lại đây cắn xé Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn lắp bắp kinh hãi, mồ hôi lạnh suýt nữa đã tuôn ra. Tiết Trường Du không chút nào lùi bước, bảo vệ Tô Hoài Cẩn ở phía sau người. Con sói kia phóng lại đây, cũng không cắn ngược lại bị Tiết Trường Du đá đi ra ngoài. Con sói lại sủa như điên hai tiếng, xông về phía bọn họ.
Ánh mắt Tô Hoài Cẩn đong đưa, thoáng nhìn trên bàn còn thừa đồ ăn sáng, lập tức ném một cái bánh bao thịt xuống đất.
Đó là một con sói lại không phải một con chó, nhưng Tô Hoài Cẩn cũng không có cách nào, nào biết con sói kia thật sự ngừng lại, nhìn chằm chằm vào bánh bao thịt lăn trên mặt đất, sau đó "gừ" một tiếng vọt qua, đối với bánh bao thịt "gừ gừ" hai tiếng trực tiếp ăn.
Ăn xong còn tỏ ra thèm thuồng, nhưng đã an phận không ít, lắc lắc đuôi, hồn nhiên như một con chó to xác!
Tô Hoài Cẩn giật mình, không chỉ mỗi mình nàng giật mình mà Tiết Trường Du bên cạnh cùng Lữ tiên sinh cũng hơi giật mình, nhìn chằm chằm con sói đang ngồi dưới đất.
Sói xám ăn xong bánh bao thịt rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Hoài Cẩn, thế nhưng còn run run lỗ tai, khá là có linh tính, dùng con mắt đáng thương của bản thân nhìn chằm chằm Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn bị ánh mắt nhìn chằm chằm này, mí mắt đều kinh hoàng giật lên liên hồi. Dù sao nó cũng chính là một con sói, nó thế nhưng vì bánh bao thịt, bán đứng uy nghiêm sói của mình......
Tô Hoài Cẩn lập tức lại ném một cái bánh bao thịt qua, lúc này bánh bao thịt đều không rơi trên mặt đất, động tác của sói xám kia sắc bén cực kỳ, một cái thoắt nhảy trực tiếp ở giữa không trung cắn bánh bao thịt, sau đó ngậm bánh bao thịt, vô cùng yêu quý ăn ngon lành.
Tô Hoài Cẩn chần chờ nói: "Thì ra nó là đang đói bụng?"
Lúc này hải tặc đuổi theo sói xám đã đuổi lại đây, đồng thời chạy tới còn có trại chủ Kỳ lão cửu. Kỳ lão cửu thấy sói xám gặm bánh bao thịt, ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra: "Làm ta sợ muốn chết, Tô cô nương không biết, sói xám này là ngang bướng nhất, vẫn luôn không phục quản giáo, căn bản không chịu mang thẻ bài, mỗi ngày đều sủa như điên, còn muốn cắn người, không nghĩ đến thế nhưng bị Tô cô nương thuần phục như thế."
Sói xám kia tựa như nghe hiểu được lời Kỳ lão cửu nói, đối với Kỳ lão cửu còn quăng một bộ dạng xem thường nhìn qua, dùng cái đuôi quơ quơ với hắn ta, sau đó ở trong sân vắng tản bộ đi đến bên cạnh Tô Hoài Cẩn.
Tiết Trường Du vô cùng đề phòng, dù sao đó cũng là một con sói, hơn nữa hình thể thật lớn, mới vừa rồi còn hung ác như thế, bây giờ nó lại muốn tiếp cận Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du như thế nào có thể không đề phòng?
Nào biết sói xám kia rung đùi đắc ý đi tới, sau đó ở trước mặt Tô Hoài Cẩn bò xuống, dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Hoài Cẩn, sau đó nhích nhích lỗ tai, hai chân trước chụm vào, thế nhưng lại còn chắp tay thi lễ!
Tô Hoài Cẩn: "......"
Giờ thì hay rồi, uy nghiêm của sói đâu?
Vì bánh bao thịt?
Tô Hoài Cẩn vội vàng ném cái bánh bao thịt cuối cùng cho sói xám. Sói xám thoáng cái nhảy lên tới, một phát cắn bánh bao thịt, dùng sức lắc lư cái đuôi, vui vẻ giống như một con chó to xác.
Mí mắt Tiết Trường Du giật liên hồi, hắn nào biết, hắn nhìn thấy bộ dáng Tô Hoài Cẩn, cùng với sói xám này nhìn thấy bánh bao thịt, cũng xấp xỉ như nhau......
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Sói xám cực kì có linh tính, tên là gì nhỉ?"
Kỳ lão cửu nói: "Còn chưa có tên, nó không phục quản giáo, đâu chịu theo lệnh người đặt tên? Cực kỳ đần độn."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Nó như vậy chỉ ăn bánh bao thịt, không bằng kêu là bánh bao thịt đi."
Mí mắt mọi người đều nhảy dựng.
Thịt......
Bánh bao thịt?
Nào biết sói xám kia tựa như nghe hiểu, hơn nữa còn cực kỳ vui sướng, nhảy dựng lên, còn xoay tại chỗ hai vòng, đối với Tô Hoài Cẩn "gừ gừ" một tiếng.
Mí mắt Tiết Trường Du nhảy lợi hại hơn, Tô Hoài Cẩn lại bị chọc cười, nói thẳng: "Nhìn nó kia, nhiều linh tính như vậy, thật đáng thương."
Tiết Trường Du nghe đến đó, trong lòng yên lặng suy nghĩ, bánh bao thịt như vậy, ở trong lòng Cẩn Nhi lại làm người khác thấy đáng thương?
Chẳng lẽ......
Tổng kết một chút chính là —— sẽ chắp tay thi lễ, sẽ xoay quanh, còn run run lỗ tai......
Cái này rõ ràng chỉ là một con chó to xác mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.