Mở cửa, một đôi giầy da bóng loáng hiệu dior vươn ra tiếp đó là một đôi chân thon dài thằng tắp. Hắn mặc một bộ vest Âu hiệu Dior, ngũ quan lạnh lùng, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, body thuộc hạng chuẩn, cao tầm cỡ 1m9. Khí thế người đàn ông này toát ra vê kiêu hãnh, tàn khốc khiến mọi người vội vàng lui về phía sau nhường đường cho hắn
Phong Diệc Thần lạnh lùng liếc ông tài xê, ko nhanh ko chậm phát ra những lời khiến mọi người nơm nớm sợ hãi
-” ông làm cô ấy khóc?”
-” cậu chủ, tôi..tôi đang dạy..dạy cô ta cách đi đứng” nghe thấy tiếng nói lạnh thấu xương của cậu chủ, ông ko khỏi người run lẩy bẩy toát đầy mồ hôi. Ông nhớ ko nhầm thì mọi lần sảy ra việc này cậu chủ đâu có như vậy? Chỉ lẲng lặng ngồi trên xe chờ ông giải quyết nhanh gọn lẹ cho bớt phức tạp
Bỗng hắn nhìn sang Nhu nhi, ánh mắt lạnh lùng trong phút chốc đã ko còn nữa, thay vào đó là ánh nhìn ôn nhu cùng dịu dàng
-” sao lại ở đây? Ba mẹ em đâu rồi?” Hắn nhẹ nhành gạt đi những giọt nước mắt của nàng mỉm cười yêu chiều
Nàng cảm thấy khí thế người đàn ông này thật lớn a, nhưng ko hề có ý làm thương tổn nàng,ngược lại còn cho nàng có cảm giác dựa dẫm, nức nở nói” ba mẹ ko có ở đây, tôi chốn sang đây chơi, giờ bị lạc rồi”
-” ngoan, ko được khóc, thật xấu” thái độ ôn nhu của hắn khiến bao người khiếp sợ, sao một người tàn khốc lạnh lùng lại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-vo-nho/200232/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.