Mạc Nhu Nhi tỉnh dậy cũng là lúc 2 ngày sau. Nhìn thấy căn phòng xa lạ trước mặt, nàng băn khoăn " Đây là đâu?" 
Nàng ngồi dậy đưa đôi chân chạm xuống mặt đất đi vào phòng vệ sinh nhưng cảm giác cả người mệt mỏi thiếu đi sức sống. Có lẽ do tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hề phân tán hết " Sàn... thật lạnh a" 
" Cạnh..." 
" Tiểu thư, cô đã tỉnh " Quản gia đang đẩy một chiếc xe đồ ăn vào 
Mạc Nhu Nhi tròn mắt nhìn bà " Xin hỏi.... sao tôi lại ở đây " 
Quản gia đến gần cô, nhẹ dìu cô nằm xuống " Tiểu thư, cô vẫn còn rất mệt, ko nên xuống giường. Để tôi vào mang nước rửa mặt cho cô " 
Mạc Nhu Nhi ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống. Nàng đúng là rất mệt 
Sau khi đánh răng rửa măt xong. Bà quản gia đã đẩy xe đồ ăn tới định bón cho Mạc Nhu Nhi ăn nhưng nàng nhất quyết từ chối. Như vậy rất xấu hổ a. 
" Để tôi tự làm được rồi " 
" Nhưng thiếu gia đã dặn rôi phải chăm sóc tiểu thư thật chu đáo " 
" Thiếu gia..? " 
" Đúng vây.. chính là chồng tương lai của cô " 
" A... là Thần sao?" Mạc Nhu Nhi hứng khởi vui mừng hẳn lên 
Quản gia đứng cạnh ko vui dạy dỗ cô " Tiểu thư, cô tuyệt đối ko được nói như vậy trước mặt thiếu gia, nếu ko ngài ấy sẽ giận " 
" Anh ta giận mặc kệ anh ta. Vị hôn phu của tôi vốn là Thần a.." 
" Đứa nhỏ này, thật ngu ngốc. Nếu thiếu gia tức giận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-vo-nho/1326890/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.