Phong Diệc Thần ko vui nhìn hai người nào đó đang vui vẻ cười nói với nhau kia , mặt lạnh ngắt lời 
" Cậu rất rảnh ?" 
" Đâu có, em đây rất nhiều việc chưa xử lí ." Phong Diệc Hàn đương nhiên hiểu ý tứ trong đó. Lời anh hai muốn truyền đạt cho cậu chính là ' nếu cậu còn ở đây trò chuyện tâm tình với cô ấy thì tôi liền cho cậu bận đến ko có thời gian ăn ' 
Nghe xong câu nói đó, Phong Diệc Thần nhếch mép tán dương ngay sau đó ôm eo Mạc Nhu Nhi kéo ra khỏi phòng 
" Em cũng nghe thấy rồi đó, cậu ta ' rất bận ' . Chúng ta ko nên làm phiền " 
Mạc Nhu Nhi gật đầu vẻ đồng ý sau đó xoa bụng 
" Tôi đói" 
" Được, chúng ta đi ăn " 
" Dạ " Mạc Nhu Nhi nghe tới ăn cười đến chói lói 
Nhìn đống đồ ăn trên bàn mặc dù vô cùng nhiều nhưng lại làm Mạc Nhu Nhi ko vui. 
" Tôi ko muốn ăn mấy cái này" 
Đùa sao ? Nàng là ko hề muốn ăn hải sản. Nàng muốn ăn đồ ăn nhanh. 
" Thần, ăn cái khác có được ko ?" Mạc Nhu Nhi nhanh chóng làm nũng với bộ mặt vô cùng đáng yêu 
Phong Diệc Thần nhíu mày. Đây toàn là những món là hắn đã cất công sai người đi ra tận nơi đánh bắt thuỷ sản tươi sống ở nhiều nước khác nhau , vô cùng bổ dưỡng để nàng ăn vậy mà nàng lại ko thích 
" Em nói đi " 
" Sushi, thịt nướng chua ngọt, gà cay phô mai, pizza cỡ lớn, đùi gà tẩm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-vo-nho/1326866/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.