" Vẻ mặt này của em là đang mời gọi tôi sao ?" Phong Diệc Thần dùng ánh mắt tà mị nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu chêu đùa. Nếu để chính những người trên thương trường nhìn thấy Phong Diệc Thần cũng có bộ mặt cợt nhả này thì có lẽ bọn họ sẽ tưởng trời sắp sập xuống mà chạy loạn hết.
" Mời gọi ?.. Mời gọi gì ?" Mạc Nhu Nhi ko hiểu hỏi ngược lại .
Phong Diệc Thần cũng ko vội giải thích từ từ cúi người xuống áp vào đôi môi hồng đào kia .
Mạc Nhu Nhi kinh ngạc há hốc miệng, mắt trợn to. Hành động này lại gián tiếp giúp Phong Diệc Thần dễ dàng đưa lưỡi tiến vào quấn lấy đôi lưỡi thơm tho của nàng buộc nàng phải cùng hắn rong đuổi, nụ hôn cứ thể ngày càng sâu.
" Ưm.. Thần.. tôi.. tôi khó thở "
Phong Diệc Thần vẫn còn lưu luyến vị ngọt ngào này ko muốn thoát ra tà mị ghé vào cắn cắn tai nàng
" Mũi sao ko thở "
" Tôi quên mất"
Phong Diệc Thần liếm vành tai nàng, mờ ám hết sức
"Đừng.. haha.. nhợt quá"
Nàng vẫn còn ngây thơ tinh khiết như thế, sao hắn lỡ lãm tổn thương đây. Phong Diệc Thần dù bất mãn nhưng đành phải ngồi dậy.
" Chúng ta xuống ăn sáng"
" Ừm"
-----
Phong Diệc Thần cầm điếu cigar đang dần dần tàn trên tay, tay kia cầm điện thoại bấm một phím số
" Tôi tìm được Nhu Nhi rồi, cô ấy vô cùng an toàn ."
Mạc Tước khẽ nhếch mép, ông đương nhiên biết Phong Diệc Thần nói được làm được nên cũng ko có gì lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-vo-nho/1326861/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.