Tại một căn phòng được bày vẽ sang trọng và sa hoa. Một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng nghe điện thoại. Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh lùng lên tiếng
" Tôi biết rồi"
Ánh mắt hắn đăm chiêu suy nghĩ, thì ra là như vậy !
Lẳng lặng nhìn thân ảnh nhỏ bé còn đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông kia, ko khỏi khiến hắn thương xót. Một đứa trẻ 5 tuổi mà đã phải chịu đả kích lớn đến vậy, đương nhiên sẽ hằn thật sâu trong tâm trí.
Vuốt ve đôi gò má mịn màng quen thuộc, hắn tự nhủ từ sau sẽ ko để nàng phải chịu bất kì một tổn thương nào nữa!
Ko một ai có thể khi dễ nàng !
" Ưm.." Cảm thấy có thứ gì đó đang phá vỡ giấc ngủ ngon lành của mình, Mạc Nhu Nhi khẽ xoay người lại để tránh đôi tay đang tàn sát kia.
Phong Diệc Thần nhìn thân ảnh người con gái đang quay lưng lại với mình ko khỏi nhíu mày. Nhưng vì nàng đã mệt mỏi nên hắn sẽ tạm tha cho lần này. Nhấc chân rời khỏi phòng
Phải cho đến tối ngày hôm sau, có lẽ do dạ dày thúc giục ko ngừng làm phiền, Mạc Nhu Nhi mới tỉnh dậy.Quả thực là vô cùng đói!
Nàng ngơ ngẩn nhìn xung quanh. Đây là nơi nào ? Nàng là chưa từng đến đây a !
Đúng lúc Mạc Nhu Nhi nhấc chân xuống giường cũng là lúc cánh cửa phòng mở ra kèm theo một giọng nói ấm áp.
" Tỉnh rồi ?"
" Thần" Mạc Nhu Nhi ngạc nhiên gọi nhỏ, trong giọng có vẻ hưng phấn.
Thấy nàng vui vẻ khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-vo-nho/1326859/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.