“Anh thả tôi xuống đi “ Mạc Nhu Nhi vừa ngại ngùng vừa rẫy rụa. Ở đây còn có bao nhiêu người, da mặt nàng có cố cũng ko dầy được bằng hắn nha
“ Em còn ko chịu im tôi liền nói cho cha mẹ em biết “
Nghe xong, Mạc Nhu Nhi im tịt, núp chặt vào trong nồng ngực của hắn để dấu đi khuôn mặt mĩ lệ đang đỏ vì xấu hổ. Phong Diệc Thần thấy con mèo nhỏ trong lòng mình ko vùng vẫy nữa thì tâm trạng vui vẻ hơn, khóe môi nhếch lên một nụ cười ấm áp.
Phong Diệc Thần đặt Mạc Nhu Nhi vào trong xe, thấy hai má nàng vẫn đỏ ứng nhu quả cà chua mới hỏi
“ Ngại gì chứ “
Anh mặt dầy vậy sao biết ngại cơ chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng Mạc Nhu Nhi đâu có dám nói ra, chỉ cúi đầu im lặng lộ rõ vẻ oán trách
Thái độ này của nàng tuy rất đơn giản nhưng đập vào mắt Phong Diệc Thần lại làm hắn vô cùng ko hài lòng
“ Ngửng mặt lên “ Phong Diệc Thần lạnh lùng ra lệnh
Hắn là đang tức giận sao? Nhưng vì cái gì chứ! Đúng là người nóng lạnh thất thường. Mạc Nhu Nhi dù ko hiểu gì vẫn bất đẳng dĩ ngửng mặt lên. Mang thẳng đôi mắt ủy khuất nhìn hắn thỉnh thoảng còn chớp chớp nhẹ.
Vẻ mặt này sao hắn lỡ trách cứ đây.
“ Chúng ta đang đi đâu?”
“ Đi về nhà em”
“ À”
Khi xe dừng lại lại cũng là lúc người trên xe đã say giấc nồng tự bao giờ. Thấy vẻ mặt đắm đuối với giấc ngủ của nàng, có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-vo-nho/1326852/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.