“Mạc Nhu Nhi, em là đang làm sao?!” Nhận thấy sự bất thường của nàng, Phong Diệc Thần nhíu mày lạnh lùng nói
Ban nãy mải mê tìm kiếm nên Mạc Nhu Nhi đã quên mất mình đang nói chuyện điện thoại với hắn. Thấy hắn có vẻ khó chịu, nàng nhanh chóng lên tiếng
“ A... tôi nào có làm gì”
“ Thật?”
“ Đương nhiên là thật.. ha ha..” Mạc Nhu Nhi ngây ngô cười lên
“ Tốt nhất là em ko nên làm gì “ Âm điệu của hắn trở nên lạnh lùng hơn cảnh cáo
Mạc Nhu Nhi vội nhân cơ hội đánh trống lảng sang chuyện khác, hỏi
“ Thần, gọi tôi có việc gì sao?”
Nàng muốn làm gì đương nhiên là hắn biết, tính lảng qua chuyện khác? Nhưng do tâm trạng hắn hôm nay tương đối tốt nên sẽ ko truy cứu tiếp
“ Em có muốn đi đâu chơi ko?”
“ Có a “ Qủa đúng như hắn dự đoán, nàng liền đồng ý nhanh gọn lẹ ko cần phải suy nghĩ, kiểu như sợ hắn sẽ thay lời vậy.
“ Em muốn đi đâu?” Nơi khóe miệng hắn khẽ nhếch nên một nụ cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương
“ Tôi muốn đi Công viên Zhangye Danxia và ăn thật nhiều món ngon a “Nghĩ đến đây, tâm hồn Mạc Nhu Nhi hiện giờ đang hưng phấn hơn cả, bởi Zhangye Danxia có những núi đá nhiều màu sắc, do trải qua hàng triệu năm tích tụ sa thạch đỏ và các trầm tích trở nên khô cằn, oxy hóa. Gió và mưa tiếp tục hoàn thành công việc tạo hình cho các núi đá, khiến chúng có nhiều hình dạng khác nhau như các cột đá, thung lũng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-vo-nho/1326845/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.