Ta chấp nhận lời đề nghị của Chu Duật. Không phải vì mềm lòng mà do ta không muốn ở lại ngôi nhà này nữa.
Dõi mắt khắp Kinh thành, chỉ có mỗi nhà họ Tiêu có thể cho ta một chốn dung thân. Sau khi Tiêu Đình Hòa bị thương nặng thì luôn hôn mê không tỉnh. Thay vì ở nhà nhìn mấy bản mặt xấu xí kia thì gả cho hắn vẫn tốt hơn nhiều.
Thúy Quyên ngồi bên cạnh ta, mắng Chu Duật là đồ không có lương tâm.
Ta cười: “Con người phải hướng về phía trước, hắn lựa chọn con vợ cả thay vì ta là lẽ đương nhiên thôi.”
Chu Duật là anh họ của Tống Thanh Hà. Gia thế hắn tốt lắm, con người cũng đàng hoàng chính trực. Còn ta chỉ là một đứa con vợ lẽ số khổ, trong mắt người ngoài thì ta và hắn chẳng khác mặt đất và bầu trời là bao.
Chúng ta vốn không có liên hệ gì với nhau, nhưng vào tết Nguyên Tiêu năm trước thì hắn đột nhiên tặng ta một ngọn đèn hoa sen. Hắn còn nói là đã chú ý đến ta từ lâu, giọng điệu ngập tràn mến mộ.
Bề ngoài hắn dễ nhìn, đã thanh cao còn có xuất thân hiển hách. Tuy ta cảm thấy chuyện này cứ như mơ nhưng vẫn nảy sinh lòng mong đợi. Nếu có thể gả cho hắn thì với ta mà nói chẳng khác gì bay lên cành cao, bám vào kẻ quyền quý.
Sau đó ta mới biết được Chu Duật tới tìm ta là có nguyên nhân khác. Hắn nghe đạo sĩ phán là bản thân hắn có kiếp nạn lớn, yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-trong-tay/2839929/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.