Lỗ Lỗ bình an trở về, lo lắng trong lòng Lâm viên ngoại liền buông xuống, nghỉ ngơi hai ngày là đứng dậy được. Nhưng mà kể từ lúc đó, Lỗ Lỗ không chơi xấu trốn học nữa, huống hồ nàng cũng rất thèm cá khô, nên ngoan ngoãn học thuộc bài, luyện viết hết chữ được giao, mang theo tâm tình lo lắng lẫn hồi hộp đến thư phòng ở rừng trúc.
Tống Ngôn đã sớm tới.
Cửa phòng hơi khép, hắn ngồi đọc sách, tư thế ngồi đoan chính, thần thái chuyên chú. Gió nhẹ nhàng khoan ngoài cửa sổ thổi vào làm dây lụa buộc tóc hơi lay động, phong thái tuấn mỹ như trích tiên. Nhưng mà trong tay áo hắn có hai gói cá khô, mùi cá khô làm giảm bớt cảm giác trích tiên đó.
Ánh mắt của hắn nhìn sách chăm chú, nhưng qua nữa ngày mà vẫn chưa sang trang mới. Tương phản với vẻ trích tiên, tĩnh lặng của Tống Ngôn chính là sự nôn nóng trong lòng hắn.
hắn rất muốn nhìn học sinh của hắn nha.
không rõ tại sao nhưng mà Tống Ngôn lại rất muốn nhìn thấy sinh của mình, phải thấy tận mắt nàng bình yên vô sự mới yên tâm, mới bằng lòng tin nàng thật sự là bình bình an an đã trở về. Vì trách nhiệm sao? một ngày là thầy cả đời là con, học sinh dù ham chơi không thích học, nhưng nàng cũng là học sinh của hắn, là vãn bối, hắn lớn hơn, có trách nhiệm quan tâm nàng nha.
Đúng, hắn là của mình dạy nàng học, đương nhiên muốn quan tâm, lo lắng cho nàng.
Tống Ngôn hài lòng cười, đúng vào lúc này, bên ngoài truyền tới vài tiếng nói. Nghe thấy tiếng của học trò mình, khóe môi không tự chủ hiện lên mỉm cười. hắn đột nhiên phát hiện, học sinh mình vóc dáng không tì vết, ngay cả giọng nói, cũng làm người ta nghe thấy khó quên.
Cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-tieu-dia-chu/1518907/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.