Editor: HangVO9 Lâm phủ Sau khi học xong, trời cũng đã rất trưa, Anh Đào dẫn Lỗ Lỗ về phòng, rửa tay lau mặt thay đổi xiêm y, rồi đi tiền viện dùng cơm. Lỗ Lỗ không vội đi, vừa rồi ở rừng trúc, nàng tổng cộng viết được bốntrang bảng chữ mẫu, phía dưới là hai trang giống được tiên sinh khen hợp cách. Nàng gọi Điềm Hạnh và Anh Đào vào, rất nghiêm túc hỏi: “Các ngươi nói xem, tờ nào tốt hơn?” Trước đây lúc ở Mèo tộc, khi tộc nhân đem thịt đến, đô hội đem nhữngmiếng thịt ngon phân cho Thu Thu, nói nàng ta sinh ra đẹp, cho nên đưađến cũng đều là đồ ngon, đến khi có lần Thu Thu được tộc trưởng mang đira ngoài chơi, tộc nhân đem thịt phân cho Thu Thu cho nàng, Lỗ Lỗ mớithực sự hiểu được cái gì gọi là khác biệt.Thứ tốt đưa cho người quantrọng, thu được thứ tốt, người cũng sẽ rất cao hứng. Hiện nàng muốn đemnhững chữ nàng viết tốt đưa cho lão tộc trưởng xem, chắc làm cho ông cao hứng. Anh Đào và Điềm Hạnh không hẹn mà chỉ vào cùng một trang. Lỗ Lỗ tươi cười, nàng cũng cảm thấy trang này tốt, bởi vì khi viết chữ trang này, tiên sinh chỉ đánh nàng một chút. Hai tay nàng cầm bảng mẫu chữ đi trước. Tới tiền viện, nàng nhìn Thường Ngộ cười cười, rồi đi vào, “Cha, người xem, đây là ta viết, tiên sinh khen ta hợp cách đó.” Lâm viên ngoại đã sớm nghe Thường Ngộ nói trước tình hình. Lỗ Lỗ chịu đòn, ông rất đau lòng, nhưng giờ cũng không còn cách nào,Tống Ngôn lúc trước cũng đã nói, đã thỉnh hắn dạy, thì cái gì cũng phảiđồng ý theo hắn. Nghiêm sư ra cao đồ, Lâm viên ngoại hiểu rõ đạo lý này, điều duy nhất ông lo lắng chính là Lỗ Lỗ chịu không nỗi, chạy tới khóclóc kể lể. Hiện Lỗ Lỗ hưng phấn như thế, không giống như bộ dáng khi bịủy khuất, Lâm viên ngoại bật cười híp mắt tiếp nhận bảng chữ mẫu, nhìnmẫu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới(*),nói nhỏ: “Không tệ không tệ, Hệ nương chúng ta ngày đầu tiên viết chữ mà có thể viết tốt như vậy, thậtlà thông minh!” (*) nguyên văn là ‘cẩu bò’. Lỗ Lỗ cười vui mừng, cởi giày ra ngồi bên cạnh Lâm viên ngoại, giảng giải ý nghĩa của những chữ này. Lâm viên ngoại nghe một cách nghiêm túc, chờ Lỗ Lỗ nói xong, mới kéo tay nàng qua, xoa xoa vết xanh nhạt trên cổ tay nàng, đau lòng nói: “Tiênsinh đánh Huệ nương, Huệ nương còn muốn để hắn dạy sao?” “Không muốn!” Lỗ Lỗ rụt vai, nhưng bất đắc dĩ nói: “Nhưng cá của tiên sinh ăn ngon, ta muốn ăn cá, ta chỉ có thể nghe theo hắn.” Lâm viên ngoại thở phào nhẹ nhỏm, sờ sờ đầu Lỗ Lỗ, hai người bắt đầu ăn cơm. Tên bàn có cá câu hấp, đây là muốn thưởng vì Lỗ Lỗ ngoan ngoãn đi học,Lâm viên ngoại cố ý phân phó phòng bếp chuẩn bị. Nếu như là trước đây,Lỗ Lỗ sẽ có thể đem con cá ăn sạch sẽ chỉ còn xương, nhưng hôm nay khẩuvị lại không tốt như vậy, chỉ chọn bụng cá ăn. Lâm viên ngoại nhìn thấy, thầm nghĩ phương pháp của Tống Ngôn không tệ,ngày kia nữ tiên sinh tới, cũng có thể dụ Lỗ Lỗ học nữ hồng quy củ nhưvậy. Sau khi ăn xong, Lỗ Lỗ ngủ trưa, Lâm viên ngoại sau biến cố kia, tinhthần không tốt như lúc trước, mỗi ngày sau giờ ngọ cũng phải nghỉ ngơinửa canh giờ. Thường Ngộ nhân lúc này xuất phủ. Nhằm tránh ánh mặt trời chói chan, hắn chạy nhanh một mạch đến cửa hàng bách vị trai(*) trên trấn, bảo tiểunhị đem các loại cá khô mặn cay ngọt, mỗi loại hai lạng bọc lại, sau đótính tiền, tổng cộng tám đồng bạc. (*) bách vị trai là cửa hàng thực phẩm. Tuy mất hơn nửa tháng tiền tiêu vặt, nhưng Thường Ngộ lại rất cao hứng.Tống Ngôn không phải là vì biết đại tiểu thư thích ăn cá sao? Lần nàyđại tiểu thư có thể tùy tiện ăn, với tính tình tiểu thư, Tống Ngôn nếunhư còn dám đánh nàng, đại tiểu thư tuyệt đối sẽ chạy đến trước mặt lãogia làm nũng cáo trạng, sau đó đổi lại một lão tiên sinh hiền lành hòanhã. Cổ hủ thì sao, chỉ cần lão gia phân phó, đối phương còn có thểkhông vì cần tiền mà qua được? Tiên sinh hiện tại của đại tiểu thư mỗitháng có thể lấy năm hai bạc dễ dàng sao! Hắn cười vui trở về, lúc đến Lâm phủ, phía sau bổng nhiên có người gọi hắn. Thường Ngộ nghe tiếng kêu rất quen tai, nhìn lại, liền thấy Tam Phúc,tùy tùng bên người của Đường lão gia, theo sát bóng mát ở chân tườngđuổi theo. “Tốt quá, Thường Ngộ ngươi thật rãnh rỗi, buổi trưa nắng như vậy đi bách vị trai mua đồ ăn vặt nhỉ! Theo quy định cũ, gặp mặt chia phân nửa, cho ta nhìn một cái ngươi mua cái gì vậy!” Tam Phúc thở phì phò dừng lại,làm hành động cướp đi bao giấy dầu trong tay Thường Ngộ, trên bao giấydầu còn có dán ấn đỏ tên cửa hiệu của bách vị trai, hắn đã sớm nhìnthấy. Thường Ngộ sao có thể nhịn cho hắn thực hiện ý đồ được? “Làm càn, đây là đại tiểu thư nhà ta phân phó mua, ta cũng không dámchia cho ngươi.” Hắn nhấc chân, vừa làm bộ như muốn đá Tam Phúc, vừacười giải thích, chờ Tam Phúc thành thật, mới hỏi hắn: “Ngươi sao chạytới bên này? Tới đưa lão gia ta thiệp mời? Đường lão gia lại nạp dinương?” Đường gia là nhà giàu nhất Mai trấn, nhà ông có tửu lâu, thức ăn tinhxảo, có danh ở thị trấn, dường như mỗi ngày đều sinh lợi rất nhiều. Đềulà phú hộ, lại không phải đối thủ cạnh tranh, qua nhiều lần có cơ hộigiao tiếp của giới thượng lưu, Lâm Đường hai nhà đã cùng nhau kết giao,có việc thiện cùng nhau làm, có quan nhậm chức cùng nhau mở tiệc chiêuđãi hiếu kính, đây đó tương hổ chiêu ứng, bình thường cũng lui tớinhiều. Khi Lâm viên ngoại ốm đau liệt giường, Đường lão gia đã tự mìnhtới thăm viếng. Tam Phúc cùng hắn sánh vai đi về phía trước, lấy trong tay áo ra báithiếp đưa cho hắn, “Cái gì mà di nương, là lão thái thái chúng ta đếnđại thọ bảy mươi, bắt đầu ngày mười bốn, ba đêm hát tuồng, muốn thỉnhLâm viên ngoại qua phủ xem trò vui. Lão thái thái còn cố ý phân phó,muốn Lâm đại tiểu thư theo qua giúp vui, cùng các vị tiểu thư của phủchúng ta làm bạn, thiếu một người cũng không vui. Đúng rồi, có thật Lâmđại tiểu thư là mèo hoang nuôi lớn?” Thường Ngộ cầm thiệp mời, nói “Phải”. Chuyện của đại tiểu thư cũng không phải bí mật gì. Tam Phúc đối với Lâm gia đại tiểu thư đã sớm hiếu kỳ, lập tức liền liênthanh hỏi dồn: “Nghe nói nàng trông giống con mèo, chỉ biết kêu meo meo, khi đi tay chân đều chạm đất, còn thích ban ngày đi ngủ, nửa đêm bắtchuột… Ai da, ngươi đá ta làm gì?” Thường Ngộ đuổi theo cho Tam Phúc một đá, sắc mặt xanh đen: “Còn dám nói hươu nói vượn, sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi!” Tam Phúc xua tay cầu xin tha thứ, xoa mông từ dưới lên trên, kinh ngạcnói: “Ta cũng là nghe người ngoài nói, mà cũng không nói ngươi, ngươigiận cái gì!” “Vậy ta nói nhị tiểu thư các ngươi thích nhặt phân dê ăn, ngươi thích nghe sao?” Thượng Ngộ tà mắt liếc hắn một cái. Tam Phúc suýt chút nữa giận đến ngã ngửa! Lâm gia đại tiểu thư, nói sơ là minh châu nhuộm trần, nói khó nghe chính là dã nha đầu chưa giáo hóa, sao có thể so với nhị tiểu thư nhà bọn họ? Ở Mai trấn nhị tiểu thư chính là cô nương có sắc có tiền, chưa cập kê,người cầu thân hai cái tay đều đếm không hết, Thường Ngộ dám nói nhịtiểu thư ăn phân dê… “Thường Ngộ, ngươi đừng quá phận!” Tam Phúc dừng lại, chỉ vào Thường Ngộ mắng. Thường Ngộ không quay đầu, vẫn đi về phía trước. Đường gia nhị tiểu thư, Đường Lan, hắn ở vườn mai đã thấy qua một lần, nhìn sơ qua cũng được,nhưng da mặt hơi bị dày, sáng tối tố tình Bùi Sách không được, đi ravườn mai Bùi gia thưởng mai làm thơ. Cái này cũng chưa tính, nàng cưnhiên chạy đến vườn mai Lâm gia nói ẩu nói tả, chửi bới mai cảnh Lâmgia, cứ như làm vậy thì tất cả khách nhân đều sẽ đi qua vườn Bùi gia,Bùi Sách sẽ cảm kích nàng! Nàng cũng không nghĩ đến, Bùi Sách chínhmiệng đã thừa nhận mai cảnh Lâm gia thắng một bậc, nàng làm vậy thì gọilà gì? Chính là ngu xuẩn, không đáng xách giày cho đại tiểu thư, nóinàng ăn phân dê là còn dễ nghe. Chân hắn chạy nhanh như gió, rất nhanh đã tới Lâm phủ, căn bản chưa cho Tam Phúc cơ hội đuổi theo. Sau khi giấu kỹ cá khô, lúc trở lại tiền viện hầu hạ, Ngô quản gia mới dẫn Tam Phúc tiến vào. Thường Ngộ cười híp mắt cùng hai người chào hỏi, nhìn Tam Phúc đang trừng mắt với mình làm như không thấy. Lâm viên ngoại đã tỉnh, ông xem bái thiếp, nhìn Tam Phúc nói: “Ta biết,đến lúc đó nhất định đi chúc thọ lão thái thái. Chỉ là, ngươi chuyển lời kính xin lão thái thái, Huệ nương hồi phủ mới một thời gian ngắn, quycủ còn nhiều khiếm khuyết, nếu mạo muội đi sợ sẽ quấy rầy nhã hứng củalão thái thái, nên sẽ không thể đi bêu xấu, chờ sau này nàng hiểuchuyện, ta lại mang nàng đi bái kiến lão thái thái.” “Lâm lão gia yên tâm, Tam Phúc nhất định sẽ đem lời ngài mang nói cho lão thái thái.” Tam Phúc quy quy củ củ hành lễ. “Được.” Lâm viên ngoại gật gật đầu, thấy hắn đầu đầy mồ hôi, phân phóThường Ngộ: “Đi, ngươi dẫn Tam Phúc đến chỗ ngươi uống một ngụm trà, làm khó hắn buổi trưa phải đi một chuyến.” Thường Ngộ cung kính vâng lời, sau khi rời khỏi, trực tiếp dắt Tam Phúc tới cửa. “Coi như ngươi ngoan!” Tam Phúc đứng dưới bậc thang, ngửa đầu căm tứcnhìn Thường Ngộ, dưới trời nắng nóng chạy xa như vậy, hắn chết khát! Thường Ngộ đứng chắp tay, híp mắt nhìn hắn, miệng cười như không. Tam Phúc biết rõ tính tình Thường Ngộ, hắn cười đến xán lạn, lúc chỉnhngười bị người chỉnh lại quá thảm, không phải chỉ là hai câu oán tráchsao? Không đáng để giận. Đường gia có nhiều thiếu gia, bên người cũngđều có tâm phúc, vô luận tương lai ai làm gia, cũng sẽ không trọng dụnghắn là người cũ bên cạnh lão gia. Thường Ngộ thì ngược lại, chỉ cần coichừng một tiểu thư ngu ngốc là được, bằng vào bản lĩnh của hắn, lên làmquản gia không là vấn đề, đến lúc đó, nói không chừng tự mình còn muốntrông chờ Thường Ngộ dìu dắt. Đúng vậy, có phải bởi vì vậy, Thường Ngộmới giữ mặt mũi, nghe không được lời người ngoài nói xấu Lâm đại tiểuthư? Trong lòng tính toán xong, Tam Phúc nửa nghiêm túc, nửa vui đùa hướngThường Ngộ chắp tay bồi tội: “Được rồi, là ta miệng chó phun không rangà voi, theo người ta nói mò. Kính xin Thường đại nhân đại lượng, thatiểu đệ lần này?” Hắn cúi đầu, Thường Ngộ cũng không thật cùng hắn căng thẳng, tiện tayném qua một chuỗi nhỏ tiền đồng: “Cầm đi đi, đại gia thưởng ngươi dùngtrà!” “Đại gia gì ngươi!” Tam Phúc nhanh mắt nhanh tay tiếp nhận tiền, đếm một chút, có mười đồng, hài lòng cười. Hắn làm bộ giận mắng một câu, rồikhông dừng lại nữa, chạy tới dưới chân tường đối diện, vừa đi vừa chạy. Thường Ngộ xoay người vào trong, tìm cơ hội đem bao cá khô đưa cho AnhĐào. Lúc trước hắn theo người mô giới đi chọn mười tiểu nha hoàn, mỗingười đều do hắn cố ý chọn, trong đó bao gồm Anh Đào và Điềm Hạnh. Hiệnnay, hai người mặc dù không phải hoàn toàn nghe theo lời hắn, nhưng đốivới hắn cũng đều là cung kính. Thế là, chờ Lỗ Lỗ ngủ trưa tỉnh lại, Anh Đào liền đưa gói đồ đến trướcmắt nàng, chỉ nói là nàng cùng Điềm Hạnh sai người mua. Lỗ Lỗ hút hútmũi, mỗi loại đều thử một chút. “Đại tiểu thư, ăn ngon không?” Anh Đào có chút phức tạp hỏi, Điềm Hạnhkhông biết nguyên cớ Thường Ngộ cho cá khô, nhưng nàng lại biết. ThườngNgộ hắn đối với đại tiểu thư quả nhiên rất để tâm. “Còn mang đi đi.” Lỗ Lỗ thử qua một lần không ăn tiếp, lười động thắtlưng, chớp chớp mắt, nhớ tới tiên sinh phân phó công việc, ngoan ngoãnđi ra trước bàn học tô chữ. Mười trang, hi vọng trước giờ cơm chiều sẽviết xong. Anh Đào cười khổ thu thứ tốt, để buổi tối lúc bồi Lỗ Lỗ đi ăn cơm, đem kết quả này nói cho Thường Ngộ. Thường Ngộ mặt không thay đổi nhìn phía viện Tống Ngôn. Rốt cuộc là tên kia cho đại tiểu thư ăn cá gì? Ai làm? Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh thùng cá lớn khi gặp ở bên sông, hắn nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]