Không khí trong xe trầm mặc một hồi, ánh hoàng hôn từ bên ngoài xiên qua khung cửa sổ, vừa chan hòa mà ấm áp.
Nhìn vẻ mặt sầm sì của Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh muốn cười mà không dám.
Cô nhẫn nhịn nhưng cuối cùng cũng không kìm được, âm thầm mà nhếch khóe môi.
Trình Trạm nhìn qua, nhưng không thèm so đo với cô.
Anh bất đắc dĩ thở dài nói: “Em đấy nhé.”
Trong lời nói tràn đầy sự nuông chiều.
Hướng Nguyệt Minh nhếch môi, quay đầu nhìn ánh nắng bên ngoài: “Ánh mặt trời đẹp thật.”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, thấp giọng hỏi, “Em có lo lắng về trận chung kết ngày mai không?”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, buồn cười nhìn anh: “Bây giờ hỏi có phải hơi sớm không?”
“Không còn sớm.” Trình Trạm biết cô đang gặp chút vấn đề, “Mấy ngày nay em có ở khách sạn luyện tập không?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, “Có.”
Trình Trạm vô thức cúi đầu nhìn mắt cá chân lộ ra của cô.
Thời tiết vẫn còn nóng, khi Hướng Nguyệt MInh đi thay đồ, cô đã mặc một chiếc áo phông và quần jean ngắn. Đôi chân dài trắng nõn lộ ra, trắng đến chói mắt.
Đôi mắt của Trình Trạm dừng lại trên đôi chân của cô trong giây lát, ánh mắt anh chợt tối sầm lại.
Hướng Nguyệt Minh nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn hai lần cô liền nhấc chân ra chỗ khác.
“Trình tổng, anh có thể kiềm chế một chút được không?”
Trình Trạm liếc xéo cô.
Hướng Nguyệt Minh cười gian xảo, nhìn anh bằng đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-thoi-tinh-thao/3455461/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.