Lông mi của Hướng Nguyệt Minh khẽ run lên khi nhìn thấy anh đeo chiếc vòng cho mình.
Anh vừa tháo kính ra và đặt sang một bên, lúc này cảm xúc trong con ngươi anh mới bộc lộ hết ra ngoài. Hàng mi dài và cong thu hút sự chú ý của cô.
Lông mày và đôi mắt của anh rất tập trung, như thể anh đang làm điều gì đó quan trọng lắm.
Hướng Nguyệt Minh có làn da trắng nõn, vòng tay cũng màu trắng, mặt dây chuyền mặt trăng nhỏ trên đó không phải là màu trắng tinh mà có chút trắng sáng, trông rất tao nhã.
Sau khi đeo vào, Hướng Nguyệt Minh giơ tay lên lắc lắc, cô rất thích.
“Cảm ơn anh.”
Thấy cô như vậy, Trình Trạm cười tủm tỉm nói: “Thích không?”
“……Có.”
Trình Trạm vỗ đầu cô: “Ăn bánh xong tắm rửa đi ngủ đi.”
“Ồ.”
–
Một lúc sau, đồ ăn của Trình Trạm cũng được giao tới.
Một người ăn bánh ngọt, một người ăn cơm hộp, khung cảnh hài hòa đến bất ngờ.
Hướng Nguyệt Minh đã ăn no rồi nên chỉ ăn vài miếng bánh rồi bỏ xuống.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Trình Trạm, không phát ra tiếng động.
Mãi cho đến khi Trình Trạm ăn xong, cô mới đặt tầm mắt ở trên người anh.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Trình Trạm nhìn cô: “Em không buồn ngủ à?”
Hướng Nguyệt Minh “ừm” một tiếng: “Chưa buồn ngủ lắm.”
“Ngày mai mấy giờ quay?”
Hướng Nguyệt Minh: “Mười giờ.”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-thoi-tinh-thao/3455452/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.