Trong lúc nhất thời, bầu không khí bỗng trở nên kỳ quái.
Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam không dám ho he gì cả, cả hai cùng giữ im lặng.
Hướng Nguyệt Minh quay đầu nhìn túi sách một lúc, sau đó chuyển ánh mắt sang Trình Trạm. Cô cố kiềm chế, hít một hơi thật sâu và tự nhủ phải bình tĩnh, giết người là phạm pháp.
Sau khi liên tục tẩy não bản thân, Hướng Nguyệt Minh khẽ mỉm cười, nói: “Cảm ơn Trình tổng.”
Trình Trạm: “…”
Anh nhìn cô với đôi mắt sáng rực, bình thản nói: “Không có gì.”
Hướng Nguyệt Minh xách túi bước xuống xe, khóe môi mím thành một đường thẳng, trưng ra bộ mặt ‘đừng ai lại gần’.
Nhan Thu Chỉ hắng giọng, nhìn cô: “Tiểu Nguyệt Nhi cứ để trong xe đi.”
Cô ấy cười nói: “Đây là xe của Trần Lục Nam.”
Hướng Nguyệt Minh cảm thấy cầm hai túi cũng không thích hợp cho lắm, cô “vâng” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn chị Nhan Nhan.”
Nhan Thu Chỉ vỗ vai cô để làm dịu bầu không khí: “Chị đói quá, chúng ta mau vào đi.”
“Vâng.”
Hướng Nguyệt Minh trò chuyện với cô ấy, từ đầu đến cuối không thèm cho một ánh mắt cho Trình Trạm. Cô coi Trình Trạm như không khí.
Lúc này vừa vặn là giờ ăn trưa, nhà hàng có khá nhiều người, nhưng vì thiết kế đặc biệt có một lỗ thông trời, tính riêng tư rất tốt.
Hình như Trần Lục Nam là người quen của nhà hàng này, được chọn ngồi vào một bàn trong góc.
Bọn họ sắp xếp vị trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-thoi-tinh-thao/3455446/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.