Nhìn vẻ mặt vô cảm của Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh không thể nhịn mà cười thành tiếng.
“Trình tổng làm sao vậy, anh giận em đến phát điên rồi sao?”
Ban đầu, Trình Trạm không muốn nói lý với cô. Kết quả lại nói là mình chỉ thích ăn mặn.
Khóe môi Hướng Nguyệt Minh cong lên, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười gian xảo.
Trình Trạm rũ mắt nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nhắc nhở: “Ngày mai anh không đến công ty.”
“…” Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một lúc, suy nghĩ một chút mới hiểu được ý tứ của anh.
Cô nghẹn giọng, có chút không nói nên lời: “Ồ.”
Cô lại vô tư gác chân lên người anh: “Nhưng em thật sự rất mệt.”
Đây là sự thật, Hướng Nguyệt Minh không hề nói điêu. Tập vũ đạo thật sự rất mệt mỏi, mấy ngày nay tinh thần lực cùng thể lực đều phát huy đến cực hạn, cô hoàn toàn không còn sức lực.
Trình Trạm nhìn chằm chằm vào mắt cá chân trắng nõn lộ ra của cô một lúc, sau đó giơ tay lên xoa bóp cho cô.
Hướng Nguyệt Minh yên tâm hưởng thụ sự phục vụ của anh, cong môi cười.
Trong phòng khách ánh đèn với tông màu ấm đang chiếu sáng, bao trùm lên căn phòng, làm cho cả căn phòng phảng phất có một loại cảm giác ấm áp.
Cả hai tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi này.
Kỹ thuật xoa bóp của Trình Trạm không tốt cho lắm.
Nhưng điều thần kì chính là, Hướng Nguyệt Minh thế mà lại ngủ quên khi được anh phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-thoi-tinh-thao/3455427/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.