Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau không chút né tránh.
Chú ý sắc mặt Trình Trạm có vẻ không đúng lắm, Hướng Nguyệt Minh nhẹ chớp mắt: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Cô đưa tay nhéo má Trình Trạm: “Sao không nói vậy?”
Trình Trạm khép hờ mắt nhìn cô, d*c vọng trong con ngươi nhạt đi đôi chút.
“Em muốn anh nói cái gì? Nhận xét kỹ năng diễn xuất vừa rồi của em?”
“Vừa rồi không phải em đang diễn sao?” Hướng Nguyệt Minh thẳng thắn nói: “Dì Hứa và Tiểu Hi đều nói đó là anh và em ở chung hằng ngày, còn nói nên làm nũng một chút.”
Những lời này nghe có chút tùy ý, nhưng không hiểu sao lại làm cho buồn bực trong lòng Trình Trạm tiêu tán vài phần.
Hướng Nguyệt Minh chính là có bản lĩnh như vậy, vài câu nói có thể khơi dậy cơn giận của anh, nhưng cũng có thể nhanh chóng xua tan cơn giận bằng một hai câu nói nhẹ nhàng.
Trình Trạm không trả lời, nhìn cô với đôi mắt đen sâu thẳm, cùng những tia cảm xúc mơ hồ không rõ.
Hướng Nguyệt Minh không sợ, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Trình Trạm?”
Yết hầu anh lăn lăn,từ trên người cô ngồi dậy, ánh mắt lãnh đạm quét nhìn cô một cái: “Em thật sự muốn đóng một vai như vậy?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Cũng đang có ý định như vậy.”
Trình Trạm đứng dậy, đứng ở bên giường cởi cà vạt.
Vì bữa tiệc tối nay, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-thoi-tinh-thao/3455419/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.