Đi khắp thế gian này, có nơi nào tốt bằng "nhà"? Nhà? Ở đâu? Nhà là nơi hai ta có nhau. Tình yêu của anh đối với cô, trọn vẹn không cả đời này cũng không thể nào bày tỏ được hết. Nó đã sớm vượt qua cả biển rộng, sâu thẳm hơn núi sâu, chính là cả đời này chỉ có thể chấp niệm mãi một người. Yêu một người, thương một người chính là cảm xúc rất thần kỳ. Không mang theo bất cứ cảm xúc dư thừa nào, không mang theo một tia khổ sở, chỉ là ngâm mình trong ngọn lửa mãnh liệt của tình yêu, ngâm mình trong thế giới mà riêng hai người làm chủ.
Yêu chính là như thế, cần phải cả hai người cùng nhau vun đắp. Đối với cô, anh chính là người đàn ông bá đạo, nhưng lại khiến cho cô chẳng thể nào quên được. Cô quyến luyến anh, giống như cách anh dùng cả đời này để chấp niệm cô, giam giữ cô ở bên cạnh. Cả đời này, cho dù như thế nào, anh cũng vẫn là thế giới của cô, là điểm tựa, là bức tường vững chắc để cô dựa vào. Yêu anh, yêu anh, coi anh là chấp niệm của đời mình. Bên anh, bên anh, cô sẽ không bao giờ hối hận. Đoạn tình cảm này, giữ chặt ở trong tim, cô sẽ ích kỷ giữ lại ở trong lòng.