Khi Kỷ Thấm từ trong am Sùng Loan đi ra thì bên ngoài chỉ có phu xe đang đợi nàng, hỏi mới biết thì ra Kỷ Tuyên đã bỏ nàng lại để đi trước một mình. Thế này cũng quá làm người thất vọng buồn lòng đi? Còn nói đâu đến tình nghĩa huynh muội nữa chứ?
Kỷ Thấm tức giận lên xe ngựa, vừa bảo phu xe đánh xe vừa thầm trách Kỷ Tuyên, nghĩ trở về nhất định phải đến trước mặt a tỷ để tố cáo tội trạng của chàng. Không ngờ xe ngựa đi tới nửa đường thì đột nhiên nghe thấy giọng nói kinh hoảng của phu xe ở bên ngoài ―― “Trời ơi ――” Ngay sau đó xe ngựa đột ngột dừng lại. “Xảy ra chuyện gì?” Kỷ Thấm không hề phòng bị nên đổ người sang một bên, nàng vén rèm lên, lộ ra nửa cái đầu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Vừa mới nói ra khỏi miệng, còn chưa nghe thấy phu xe trả lời thì nàng đã đảo mắt ra bên ngoài một vòng. Chỉ liếc mắt nhìn một cái mà mặt Kỷ Thấm lập tức trắng bệch, sợ hãi “Á” lên một tiếng. Phu xe kia đã lớn tuổi, dù gì cũng thấy nhiều cảnh đời hơn so với tiểu nha đầu như nàng, thấy cảnh tượng trước mặt thì vội vàng nói: “Tứ cô nương đừng nhìn, đi vào đi vào!” Kỷ Thấm lại không nghe hắn, sau khi kêu lên sợ hãi thì lập tức mở to hai mắt nhìn, vội nói: “Là ca ca!”
“Dạ?” Phu xe kinh ngạc quay đầu, tầm mắt lướt qua đám hắc y nhân nằm ngổn ngang trước mặt thì quả nhiên trông thấy đằng trước có một người dắt ngựa đi chậm chạp, mà trên lưng con ngựa kia còn đặt một người. “Mau, mau đuổi theo!” Kỷ Thấm vội vàng la to.
Phu xe không dám chậm trễ, lập tức đánh xe. Trên người Kỷ Tuyên bị thương không nhẹ, lại đã tiêu hao hết thể lực, chàng phải tốn hết sức mới đưa được Đoạn Thù đã ngất xỉu lên lưng ngựa, lúc này trên người chàng chảy đầy máu, bộ dạng thảm hại, bước đi lảo đảo không vững. “Quận vương!” Phu xe rất nhanh đã đánh xe đuổi kịp, cao giọng kêu lên. Kỷ Thấm cũng thò đầu ra, lớn tiếng gọi: “Ca ca”. Kỷ Tuyên dừng bước, xoay người nhìn thấy xe ngựa đã cách chàng rất gần. “Ôi trời, Quận vương bị thương!” Phu xe dừng xe lại, vội vàng xuống xe chạy tới chỗ Kỷ Tuyên. Kỷ Thấm nhìn thấy Kỷ Tuyên cả người đều là máu thì sắc mặt cực kỳ kém, sợ tới mức mặt mày tái xanh, nàng nhảy từ trên xe ngựa xuống, sốt ruột nói: “Ca ca, huynh đang chảy máu! Rất nhiều máu!” Lúc này phu xe đã đỡ Kỷ Tuyên, thấy Kỷ Thấm tới thì vội nói: “Tứ cô nương, chúng ta mau đỡ Quận vương lên xe!” Kỷ Thấm rơi nước mắt, cuống cuồng chạy tới đỡ Kỷ Tuyên, “Ca ca… Ca ca…” “Khóc cái gì, không nghiêm trọng như vậy.” Kỷ Tuyên nói một tiếng, sau đó lập tức xoay người ôm lấy Đoạn Thù đang hôn mê trên lưng ngựa, phu xe thấy thế thì vội vàng đi qua giúp đỡ. Kỷ Thấm hoảng loạn luống cuống đi theo, nhìn thấy mặt Đoạn Thù đầy máu thì kinh ngạc đến nỗi quên cả khóc: “Sao lại là hắn!” Kỷ Tuyên không rảnh để giải thích nghi ngờ cho nàng, chàng và phu xe hợp lực đưa Đoạn Thù lên xe ngựa rồi nói: “Mau đánh xe, chúng ta về phủ!” Kỷ Thấm nhìn chàng nói chuyện có chút khó khăn thì không còn lòng dạ nào mà hỏi nhiều nữa, lo lắng đỡ chàng lên xe, miệng nói liên tục: “Ca ca cẩn thận, trên người huynh còn đang chảy máu, chậm một chút chậm một chút…” Vừa lên xe, Kỷ Tuyên lập tức kiểm tra vết thương của Đoạn Thù, phát hiện tình hình của hắn có vẻ rất tệ thì không khỏi nhíu chặt mày, lại thúc giục phu xe thêm lần nữa: “Nhanh thêm chút nữa!”
Phu xe ở bên ngoài liên tục đáp lời, cho xe chạy nhanh hết mức có thể. Kỷ Thấm lấy khăn trong người ra buộc lên vết thương trên cánh tay Kỷ Tuyên, nhưng một cái khăn tay nhỏ như vậy sao có thể che được vết thương, chỉ chốc lát đã bị máu nhuộm đỏ. Kỷ Thấm thấy thế thì lại rơi nước mắt, không biết làm cách nào để cầm máu cho Kỷ Tuyên, nàng hoảng loạn kéo áo lụa mỏng khoác trên người xuống, muốn buộc lấy miệng vết thương của chàng. Thế nhưng Kỷ Tuyên lại lấy áo lụa trong tay nàng đè lên vết thương trên bụng Đoạn Thù. Lúc này Kỷ Thấm mới nhìn sang Đoạn Thù, phát hiện hắn có vẻ còn bị thương nặng hơn ca ca vì thế không nói gì nữa, có điều nàng càng thêm lo lắng hỏi: “Ca ca, sao hai người lại bị thương đến mức này? Là đám hắc y nhân đó làm sao?” Kỷ Tuyên nhìn Đoạn Thù, không có lòng dạ nào mà nhiều lời với nàng, chỉ “Ừ” một tiếng. Nhưng Kỷ Thấm lại cực kỳ lo lắng: “Đó là người xấu sao? Muốn hại hai người sao?” Con ngươi Kỷ Tuyên hơi co lại, ánh mắt đột nhiên trở nên nặng nề phức tạp. Những người đó không phải muốn hại bọn họ mà chỉ muốn hại chàng, Đoạn Thù hoàn toàn là bị nhân tiện kéo vào. Tiểu tử này thật là… Ngốc. Ngốc đến nỗi niềm nở chạy đi tìm đường chết. Xe ngựa chạy rất nhanh, cuối cùng cũng về đến Quận vương phủ. Kỷ Tuyên vừa sai người nhanh chóng đi mời đại phu vừa sai người đưa Đoạn Thù đến một gian sương phòng gần nhất ở tiền viện. Tiền viện vội vàng rối loạn, nha hoàn đều bị cảnh tượng này dọa sợ. Triệu quản sự vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Tuyên bị thương thành bộ dạng thê thảm này, đã thế còn mang theo một người hôn mê bất tỉnh trở về thì không khỏi vừa sốt ruột vừa lo lắng. Ông nhanh chóng sắp xếp thêm người tới tiền viện chăm sóc, lại gọi người mau đi Linh Miểu uyển báo tin. Kỷ Du mới ngủ trưa dậy, đang rửa mặt thì nghe được tin này, nàng cực kỳ sợ hãi, ngay cả quần áo cũng không kịp thay mà vội vàng đi giày vào rồi chạy nhanh ra khỏi phòng, vẫn là Tuyết Ương và Sương Thanh phản ứng kịp nên vội vàng cầm lấy áo khoác ngoài đuổi theo rồi phủ lên người nàng.
Nàng chạy chậm tới tiền viện, nhìn thấy nha hoàn ra ra vào vào ở sương phòng phía đông, trên mặt mỗi người đều là vẻ hoang mang rối loạn. “Ca ca!” Tóc Kỷ Du còn chưa búi, xõa ở trên lưng như dải lụa đen, nàng vừa chạy vừa thở hồng hộc, đẩy nha hoàn vừa mở cửa ra rồi lập tức chạy vào phòng. “Ôi, cô nương chậm một chút!” Tuyết Ương và Sương Thanh cũng theo vào. Kỷ Du vừa vào phòng thì lập tức đụng phải một người. Kỷ Thấm xoa trán, mở to đôi mắt hồng hồng nói: “A tỷ, tỷ đã đến rồi, ca ca bị thương nặng lắm…” Nói đến đây, cái miệng nhỏ lại bắt đầu mếu máo. “Niệm Niệm, đừng dọa a tỷ muội.” Giọng nói khàn khàn của Kỷ Tuyên vang lên, Kỷ Du nghe tiếng thì ánh mắt vội vàng vượt qua người Kỷ Thấm, nhìn thấy Kỷ Tuyên đi từ đằng sau rèm ra phòng ngoài. Lục đại phu đang bận bịu cầm máu băng bó cho Đoạn Thù đang hôn mê ở trong phòng, cũng may ông dẫn theo dược đồng tới đây, dược đồng đã xử lý qua vết thương cho Kỷ Tuyên. Lúc này Kỷ Tuyên đã cởi áo ngoài, trên người chỉ mặc trung y, tay áo và trước ngực đều dính một mảng máu lớn, đỏ đến chói mắt, con ngươi Kỷ Du co chặt, trên mặt không còn màu máu, nàng vội vàng bước nhanh đến. Bộ dạng này của Kỷ Tuyên cực kỳ thảm hại, Kỷ Du chạy đến gần, nhìn chằm chằm vết máu trên người chàng, đôi mắt lập tức đỏ. “Sao huynh lại thành thế này?” Giọng nàng run rẩy, nhìn cả người chàng từ trên xuống dưới, thấy vài vết máu lớn thì trái tim siết chặt, nhưng lại không dám tùy tiện chạm vào chàng mà chỉ hỏi: “Huynh bị thương ở đâu?” “Cánh tay có mấy chỗ rách, vết thương nhỏ mà thôi, chẳng qua nhìn có chút dọa người.” Sắc mặt Kỷ Tuyên vẫn còn hơi nhợt nhạt, thấy tóc Kỷ Du tán loạn thì biết nàng nhất định là sợ hãi nên mới vội vàng chạy tới tới đây. Chàng tiến lên cầm tay nàng rồi nói: “Là ai nhiều lời, còn chạy đi tìm muội hả?” Kỷ Du không tin lời chàng, nàng nhìn chằm chằm mảng máu rộng trước ngực chàng rồi đưa tay sờ một cái, “Huynh đừng gạt muội, chỗ này cũng bị thương ư? Sao lại nhiều máu như vậy?” Vẻ mặt Kỷ Tuyên cứng lại, nói: “Đây không phải máu của ta.” Thấy mặt Kỷ Du lộ rõ vẻ không tin, vẫn là biểu cảm vô cùng lo lắng, chàng dừng một chút mới thấp giọng nói: “Đây là máu của Đoạn Thù.” “Cái, cái gì?” Kỷ Du trợn to mắt, cánh môi đóng mở, dáng vẻ ngạc nhiên nghi ngờ giống như cho rằng chàng đang nói đùa. Tâm trạng Kỷ Tuyên phức tạp, thu lại cái nhìn rồi nói: “Hắn bị thương rất nặng, còn đang hôn mê ở bên trong.” Kỷ Du ngẩn người một lát, đột nhiên lấy lại tinh thần, bước nhanh vào buồng trong. Kỷ Thấm đi tới, kinh ngạc nhìn về phía rèm che, nghi hoặc nói: “Ca ca, thì ra người đó tên là Đoạn Thù à? Huynh và hắn quen thân lắm sao?” Dứt lời, nàng nhíu mày, hết sức khó hiểu nói: “Không phải chỉ gặp vài lần sao? Sao nhìn a tỷ cũng giống như là quen biết hắn thế nhỉ? Thật kỳ lạ.” Kỷ Tuyên không có lòng dạ nào để giải thích cho nàng, chỉ nói qua loa: “Trẻ con không cần để ý nhiều như vậy, ở đây không có việc gì, muội về viện của mình đi.”
Kỷ Thấm không muốn về, vội nói: “Nhưng vết thương của ca ca…” “Vết thương của ta không nghiêm trọng, muội ở đây cũng không giúp được gì.” Kỷ Tuyên ngắt lời nàng. Thì ra là chê nàng vướng chân vướng tay đấy mà. Kỷ Thấm bất mãn “Hứ” một tiếng, thấy chàng bị thương nên cũng không so đo với chàng, nàng quan tâm nói một câu: “Ca ca nhớ phải chú ý vết thương” rồi mới chậm chạp rời đi. Kỷ Du vừa vào phòng trong đã nghe thấy tiểu dược đồng bên cạnh Lục đại phu liên tục hít hơi nói: “Chậc chậc, sư phụ ơi, vết thương của vị công tử này thật là dọa người, người nhìn xem, sau vai còn bị đâm một nhát đấy ạ!” “Con cẩn thận một chút!” Lục đại phu vừa rắc thuốc bột lên miệng vết thương của Đoạn Thù vừa dặn dò tiểu dược đồng. “Hắn sao rồi?” Kỷ Du lo sợ chạy đến bên cạnh giường, trông thấy hai mắt Đoạn Thù nhắm chặt, gương mặt tuấn tú không có chút máu, áo mỏng trên người bị máu thấm ướt. Lục đại phu cắt áo ở những chỗ có vết thương, vết thương đã được bôi thuốc, dùng lụa trắng băng bó thật kỹ, thế nhưng dáng vẻ hiện giờ của Đoạn Thù vẫn làm trái tim Kỷ Du bị siết chặt. Lục đại phu làm xong việc thì đứng dậy hành lễ với nàng, đáp: “Vị công tử này bị thương không nhẹ, mất quá nhiều máu, may mà không tổn thương đến tim mạch, mạng này hẳn là giữ được, nhưng có điều phải nghỉ ngơi rất lâu mới có thể tốt lên.” Kỷ Du nhíu mày, nhìn gương mặt tái nhợt của Đoạn Thù một cái rồi nói: “Đã làm phiền Lục đại phu rồi, ngài đi nghỉ một lát đi.” Sau khi Lục đại phu dẫn tiểu dược đồng rời khỏi đây thì Kỷ Tuyên lập tức đi vào, nhìn thấy Kỷ Du đang ngồi bên cạnh giường nhìn chằm chằm Đoạn Thù đến không chớp mắt thì không hiểu sao trong lòng chàng dâng lên cảm giác chua xót. Nhưng thoáng chốc lại nghĩ tới Đoạn Thù là bởi vì chàng nên mới biến thành bộ dạng này, thế nên vị chua đó lại mang theo cả những mùi vị khác, đủ thứ hỗn loạn lên men trong lòng chàng. “Lục đại phu nói hắn không nguy hiểm đến tính mạng.” Kỷ Tuyên chậm rãi đi tới, đứng cạnh giường ba thước, hờ hững nói. “Nhưng nhìn hắn có vẻ rất tệ.” Kỷ Du không quay đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm Đoạn Thù, ấn đường nhíu chặt, giọng điệu lo lắng. Vị chua trong lòng Kỷ Tuyên đã dâng lên tới cổ. “Yểu Yểu, ta cũng bị thương không nhẹ.” Giọng chàng đột nhiên trở nên cổ quái, lại hơi giống như cô vợ nhỏ uống phải giấm chua. Kỷ Du kinh ngạc quay mặt sang, thấy chàng khoanh tay đứng ở đó, búi tóc lộn xộn, xiêm áo thấm máu, gương mặt trắng nhợt hơi căng ra, ánh mắt nhìn sang đây lại có phần u oán. Trong lòng nàng đột nhiên nhói đau, ngơ ngác nhìn chàng, cánh môi mềm mại ngập ngừng cất tiếng: “Ca ca, nhìn huynh cũng rất tệ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]