“Ca ca thật kỳ lạ,” Kỷ Du nhíu mày, “Đã là chuyện không tốt với muội thì sao huynh có thể làm?” Rốt cuộc là uống bao nhiêu rượu mới khiến đầu óc trở nên hồ đồ như vậy? Nói chuyện đã bắt đầu lộn xộn. Hiện giờ nàng rất tốt, chàng làm chuyện không tốt với nàng lúc nào? Sao đột nhiên có dáng vẻ này? Kiếp trước cũng chưa từng như vậy mà.
Kỷ Du vươn tay đỡ lấy thân thể hơi lay động của chàng, “Ca ca uống say nên hồ đồ rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
“Nếu như ta làm rồi thì sao?” Gương mặt tuấn tú đỏ bừng của nam nhân cố chấp sát lại gần, hô hấp nóng rực nồng đậm mùi rượu, ánh mắt lờ đờ không còn vẻ nghiêm túc cẩn thận suốt những ngày qua, hai đầu lông mày của chàng nhíu chặt lại, hàng mi dài khép một nửa, giọng nói yếu ớt bất lực giống như đứa trẻ lạc lõng bơ vơ.
Kỷ Du chưa bao giờ thấy chàng như vậy, nhất thời sững sờ. Đợi lấy lại tinh thần, nhìn dáng vẻ lúc này của chàng, nàng không rảnh để nghĩ nhiều mà vội vàng an ủi, “Vậy cũng không quan trọng, sau này ca ca không làm là được.”
Nghe được câu này, Kỷ Tuyên giống như yên tâm, toàn thân đều thả lỏng, “Được… Được, sau này không làm, không làm nữa… Cũng sẽ không…” Chàng lẩm bẩm một mình, cơ thể không chịu nổi nên ngã về phía Kỷ Du.
“Ca ca!” Kỷ Du khẽ gọi, vội dùng sức đỡ chàng, trong lúc vô ý đụng phải trán chàng, thế nhưng nóng đến dọa người, hiển nhiên là phát sốt.
Kỷ Du luống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-thanh-hoa/3353191/chuong-12.html