Trong bữa cơm tối, mấy mẹ con nói chuyện Tần Thận và Tần Diệp Tân dọn ra ở riêng với cha Tần, ông nghe xong cũng không lập tức lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn Tần Thận thêm phần ý vị sâu xa.
Trong thâm tâm Tần Khánh vẫn hi vọng Tần Diệp Tân sẽ ở bên vợ ông nhiều hơn, nhưng thấy thái độ đồng tình của Diệp Tình với việc này, ông không tiện nói gì thêm, chỉ dặn dò Tần Thận chăm sóc cho Tần Diệp Tân thật tốt.
Mấy ngày sau, Tần Thận nhờ người giúp việc thu dọn hết đồ đạc, sau đó đưa Tần Diệp Tân chuyển đến căn hộ trong nội thành.
Trước khi đi, Diệp Tình liên tục giục hai người dù sống ở bên ngoài nhưng ngày thường nên tranh thủ thời gian về nhà ăn tối rồi lái xe trở về căn hộ cũng được.
Diệp Tình tính tình ôn hòa, không thích tham gia những cuộc vui nếu không cần thiết, dù từ nhỏ bà đã lớn lên trong một gia đình êm ấm, nhưng bên cạnh người thân đều bận rộn công việc hết nên rất cô đơn.
Tần Diệp Tân nhìn ra ngoài cửa xe thấy phong cảnh phía sau ngày càng xa dần, trong lòng sinh ra cảm xúc khó diễn tả.
Tần Thận lái xe, anh nhìn qua kính chiếu hậu liền nhận ra cảm xúc của người con gái bên cạnh không tốt, nhẹ nhàng hỏi: “Em nhớ mẹ sao?”
Cô gái nhỏ gật đầu: “Thật ra mẹ rất sợ cô đơn, lúc em mới đến nhà mình, khoảng thời gian lạ lẫm đó đều có mẹ ngủ cùng em, khi đó cả anh và ba đều không có ở nhà. Có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-rieng-em/1781737/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.