Khi Kiều Thanh Viễn đưa Lâm Việt Nhiên đến ký túc xá, các bạn cùng phòng đã đến rồi, bọn họ đứng thành một vòng tròn đưa lưng về phía cửa ký túc xá, không biết tụm lại xem cái gì.
Kiều Thanh Viễn đặt vali xuống bên cạnh bàn học, đóng cửa ký túc xá lại, "Các cậu đang xem cái gì vậy?"
"Kiều ca lại lên diễn đàn....F**k?" Người bạn cùng phòng kinh hãi trả lời: "Anh đến khi nào thế?"
"Vừa mới đến." Kiều Thanh Viễn nói: "Các cậu đến sớm rồi."
Sau một lần gián đoạn như vậy, bạn cùng phòng cũng quên mất chuyện xảy ra trên diễn đàn. Bọn họ nhìn thấy Lâm Việt Nhiên đi theo ở bên cạnh, vài người giao tiếp bằng mắt với nhau, ngập ngừng hỏi: "Đây là trúc mã của anh sao?"
Mặc dù Lâm Việt Nhiên đã đến trường học gặp Kiều Thanh Viễn rất nhiều lần, nhưng cũng trùng hợp là anh và bạn cùng phòng của Kiều Thanh Viễn chưa từng gặp nhau một lần.
Những người bạn cùng phòng chỉ biết được từ những tin đồn và động thái ít ỏi trên vòng bạn bè của Kiều Thanh Viễn rằng bên cạnh hắn có một người như vậy.
Mặc dù mọi người thỉnh thoảng trêu chọc Kiều Thanh Viễn sẽ là người đầu tiên thoát khỏi hội độc thân trong kí túc xá, nhưng họ cũng biết rằng xung quanh Kiều giáo thảo không có ai, ngay cả một đối tượng mập mờ cũng không có.
Duy nhất có thể khiến Kiều Thanh Viễn thay đổi tâm trạng rõ ràng dường như có lẽ là người bí ẩn có thể khiến hắn từ sói tuyết thành Samoyed chỉ bằng một cuộc điện thoại.
Cho nên khi Kiều Thanh Viễn khoe giấy chứng nhận kết hôn, bọn họ đã rất bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy rất mong chờ.
Bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ của Lâm Việt Nhiên, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh của đối phương trong thông báo của Kiều Thanh Viễn, tất cả đều cho rằng người đó chính là "anh trai xinh đẹp mời đi ăn tối" từng xuất hiện trong khoảnh khắc của Kiều Thanh Viễn mà chưa bao giờ.
Lâm Việt Nhiên bất giác mỉm cười khi nghe thấy danh xưng này, "Xin chào."
Kiều Thanh Viễn cau mày, cảm thấy có chút không thoải mái khi người khác gọi Lâm Việt Nhiên như thế.
Có lẽ là bản năng chiếm hữu, hắn không thích người khác gọi Lâm Việt Nhiên bằng cái tên thân mật như vậy, cho dù đối phương chỉ lặp lại định nghĩa của Lâm Việt Nhiên trong miệng thế giới bên ngoài, cho dù những người này là bạn cùng phòng đại học có quan hệ tốt với hắn.
Nhìn những người bạn cùng phòng đang nhiệt tình giới thiệu bản thân với Lâm Việt Nhiên, Kiều Thanh Viễn ho nhẹ, sau đó nắm lấy vai Lâm Việt Nhiên ôm người vào lòng, "Giới thiệu chút, đây là vợ của tôi, Lâm Việt Nhiên."
Giới thiệu Lâm Việt Nhiên với những người bạn cùng phòng đáng tin, Kiều Thanh Viễn không dùng những từ như Omega mang bản chất không công bằng, mà chọn nói "vợ" – đơn giản chỉ là vợ.
。
Không phải bởi vì Lâm Việt Nhiên là Omega mà trở thành Omega của Kiều Thanh Viễn.
Mà là Kiều Thanh Viễn muốn trở thành Alpha của Lâm Việt Nhiên, hắn may mắn biến Lâm Việt Nhiên thành Omega của riêng mình.
Khác với cuộc trò chuyện thân mật trước ống kính lần trước, lần này trước mặt người quen, Kiều Thanh Viễn đã chọn một một danh xưng gần gũi hơn.
Mặc dù mối quan hệ thân mật hiện tại của họ chỉ là một sự hợp tác, nhưng miễn là có sự ràng buộc của giấy chứng nhận, mối quan hệ vợ chồng giữa hai người là danh xưng duy nhất khi giới thiệu nhau với người ngoài
Lâm Việt Nhiên cũng nhận ra điều này, khóe miệng không nhịn được cười, ánh mắt càng thêm sáng.
Anh không biết đó là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của chàng trai trẻ khi đứng trước mặt mọi người, hay là ham muốn chiếm hữu theo bản năng của Alpha, hay là những cảm xúc đã hình thành qua nhiều năm bên cạnh nhau cuối cùng cũng bắt đầu thay đổi trong lòng Kiều Thanh Viễn.
Bất kể nguyên nhân là gì, đều khiến Lâm Việt Nhiên nếm được vị ngọt, đủ để anh vui mừng trong lòng.
Anh dường như có thể bắt đầu tin rằng lời nói bảo vệ mình của Kiều Thanh Viễn không phải là một câu trả lời tùy tiện.
-
Kiều Thanh Viễn không định sống trong ký túc xá mãi, hắn chỉ mang theo quần áo bình thường để nghỉ trưa trong ký túc xá khi lịch học trong ngày quá bận và không thể về nhà.
Đây là lần đầu tiên Lâm Việt Nhiên quan sát nơi Kiều Thanh Viễn đã sống gần hai năm, giường trên và bàn dưới được bố trí rất tốt để giữ không gian riêng tư, rèm che màu xanh đậm với là hoa văn bầu trời đầy sao và trăng lưỡi liềm.
Lâm Việt Nhiên nhìn mặt bàn gọn gàng, ánh mắt bị một cái giá bút hình lá trong góc thu hút, hình dáng bất quy tắc màu xanh lục dễ thương giống như một bắp cải non.
Thật sự không giống phong cách mà Kiều Thanh Viễn thích.
Lâm Việt Nhiên đè nén sự tò mò trong lòng, không hỏi thêm nữa.
Các bạn cùng phòng không tò mò và quấy rầy nữa, chừa không gian cho Lâm Việt Nhiên thích nghi với môi trường ký túc xá.
Lâm Việt Nhiên cảm động với sự chu đáo của mấy người bạn cùng phòng, sự căng thẳng khi mới bước vào cửa đã dịu đi.
Anh muốn chỉnh lại giường chiếu cho Kiều Thanh Viễn, nhưng lại bị ấn ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, "Anh ngồi đợi em là được rồi, để em."
Kiều Thanh Viễn không để cho Lâm Việt Nhiên phải làm gì, hắn trèo lên giường tầng trên hai ba lần, đầu tiên là tháo rèm rồi bỏ vào túi, sau đó bắt đầu dọn giường.
"Bạn học nhỏ, làm việc cũng nhanh ha." Lâm Việt Nhiên trêu chọc hắn.
Kiều Thanh Viễn hợp tác hỏi: "Vậy em có được thầy Nhiên Nhiên tặng cho bông hồng màu đỏ nho nhỏ không?"
Lâm Việt Nhiên mỉm cười: "Bạn học nhỏ chỉ muốn hoa hồng đỏ nho nhỏ thôi sao?"
Kiều Thanh Viễn: "Còn có thể chọn thêm cái khác sao?"
Lâm Việt Nhiên: "Để xem thầy Nhiên Nhiên có thể cho không."
"..." Trước khi Kiều Thanh Viễn kịp lên tiếng, một tiếng ho kinh thiên động địa đột nhiên vang lên trên giường đối diện.
"Ừm... Không, không, ahemm, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục..." Bạn cùng phòng đỏ mặt, trèo ra khỏi giường, kéo cả hai bóng đèn còn lại theo, hai tay chắp lại cung kính đóng cửa lại.
Lâm Việt Nhiên bối rối nhìn Kiều Thanh Viễn hai giây, sau đó cúi xuống mỉm cười.
Kiều Thanh Viễn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Lâm Việt Nhiên lại ngẩng đầu lên, đi đến bên Kiều Thanh Viễn, khoanh tay tựa vào thành giường, "Bọn họ có hiểu lầm gì sao?"
Lỗ tai Kiều Thanh Viễn hơi đỏ, "Bọn họ... Có lẽ là hiểu lầm."
Lâm Việt Nhiên gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy em hiểu như thế nào?"
Hắn xuống khỏi giường, nhốt Lâm Việt Nhiên giữa cánh tay và thành giường, "Anh nói cái gì, em hiểu thành cái đó."
Lâm Việt Nhiên ngẩng mặt lên nhìn hắn, hơi thở hòa quyện với nhau, bàn tay của Kiều Thanh Viễn sau đầu Lâm Việt Nhiên nắm chặt thành nắm đấm, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn nhìn vào đôi mắt trong trẻo và thuần khiết của Lâm Việt Nhiên, không lẫn một chút tạp chất, khiến người ta không chịu nổi tiếp tục nhìn chăm chú.
Kiều Thanh Viễn cảm thấy những gì mình vừa nói dường như đã xúc phạm đến Lâm Việt Nhiên, tựa như hắn đã xúc phạm một vị tiên không bị thế giới phàm trần làm vấy bẩn.
Hắn lùi lại một bước, nhưng lại bị Lâm Việt Nhiên nắm lấy.
"Không muốn hoa hồng nhỏ?", Lâm Việt Nhiên thản nhiên hỏi.
Kiều Thanh Viễn nhìn bàn tay đang bị Lâm Việt Nhiên nắm lấy, quỷ xui thần khiến mà đưa tay nắn vuốt, dưới ngón tay là xương cổ tay có một vết sẹo nhỏ.
"Có đau không?", Kiều Thanh Viễn hỏi.
Lâm Việt Nhiên mỉm cười: "Cũng không còn đau nữa rồi."
Hắn đổi tay, nắm tay Kiều Thanh Viễn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ tay anh.
"Tuy nhiên, thầy Nhiên Nhiên không có bông hồng đỏ nho nhỏ, có thể thay bằng cái khác không?"
Kiều Thanh Viễn suy sụp, hắn hồi lâu không lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào cổ tay vừa bị hôn một hồi, sau đó mỉm cười nhìn vào mắt Lâm Việt Nhiên.
Cũng không biết tại sao, rõ ràng vào ngày nhận giấy chứng nhận, hắn đã từng hôn ở tai và trán của anh, nhưng lần này hơi ấm của nụ hôn trên cổ tay dường như đã lan đến sâu trong trái tim, và..... thật khó có thể tin.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]