Nơi ở của Kiều gia rách rưới, vừa vào nhà, còn có thể ngửi thấy một mùi thối nồng nặc.
Ta bĩu môi, cực kỳ khó chịu bịt mũi: "Mùi gì thế, ngạt c.h.ế.t ta rồi. Bệ hạ, nếu không thì chúng ta đi thôi?"
Thấy ta muốn đi, cha mẹ Kiều gia luống cuống.
Nữ nhi bay lên đầu cành trở thành Phượng Hoàng muốn rời đi, sao có thể được chứ? Nếu đi rồi thì bọn họ còn vặt lông nữ nhi kiều gì được?
Lúc này, mẹ Kiều tươi cười lôi kéo ta ngồi xuống: "Tiểu Ngũ à, con cũng không phải không biết, mẹ và cha con già rồi, không làm được việc nhà, trong nhà không có ai quét dọn, nếu không thì… Con đón cả nhà chúng ta vào trong thành ở đi?"
Lời này nghe có vẻ không có vấn đề gì.
Nhưng Vương công công đi theo bên cạnh chúng ta lại tức giận nói: "Dân đen to gan, dám gọi thẳng tục danh của Hoàng hậu nương nương, có phải muốn rơi đầu không!"
Mẹ Kiều kinh hãi lui lại nửa bước, suýt chút nữ sợ ngất đi.
Bà ta cho rằng "Nương nương" chỉ là một quý nhân, mỹ nhân bình thường, không ngờ rằng lại là Hoàng hậu!
"Bệ hạ, bất kính với Hoàng hậu nương nương, theo quy củ phải đánh hai mươi đại bản."
Thương Dịch gật đầu: "Ừm, đánh."
Mẹ Kiều bị dọa điên rồi, quỳ trên mặt đất điên cuồng dập đầu cầu xin tha thứ: "Tha mạng, Bệ hạ tha mạng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-kieu-vu/3650616/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.