Phó Vị Vũ thực sự cảm thấy khó hiểu, đây được xem là cái gì? Hành động nông nổi của học sinh tiểu học?
“Thư Tịnh, anh có bất mãn gì với tôi sao? Ban ngày có chuyện gì chúng ta cứ nói thẳng với nhau đi, tại sao nhất định phải là nửa đêm anh mới gọi điện như vậy, chơi tôi như vậy vui lắm sao?”
Thư Tịnh im lặng không nói lời nào. Bất cứ ai cũng sẽ làm như vậy đối với người mà mình có thành kiến. Tất cả những biểu hiện vừa rồi của cô đã cho thấy cô thực sự cảm thấy bất mãn ở trong lòng.
Nhưng đó chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi. Bất quá, anh lại không mở miệng giải thích, bởi anh biết, nếu cô đã có thành kiến với mình, thì dù anh có nói cái gì, cô cũng sẽ không tin.
“Anh xin lỗi!”
Xin lỗi xong, anh liền xoay người đi xuống.
Thấy anh vội vàng quay lưng như vậy, Phó Vị Vũ khó chịu nhíu mày: “Anh xin lỗi tôi cũng phải có một chút thành ý chứ? Thái độ của anh như vậy được coi là xin lỗi sao?”
Tối hôm qua, cô đã bị dọa thảm như vậy rồi, bây giờ biết được kẻ gây chuyện, cô không thể không nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm qua, cảm thấy bản thân tội nghiệp đến mức nước mắt cũng muốn rơi xuống.
Anh đang bước đi đột nhiên lại quay lại, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lúc này, Phó Vị Vũ trợn tròn mắt, không hiểu anh đang muốn làm cái gì?
“Anh muốn làm gì?” Phó Vị Vũ không phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-toi-tan-xuong-tuy/3087258/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.