Mí mắt nặng tựa ngàn cân, sọ não tựa như bị rót đầy thủy ngân, trời đất quay cuồng, Phó Vị Vũ đột nhiên ngã xuống đất, phát sốt rồi.
Không hề báo trước, cô nói bệnh liền bệnh nha. Nhưng thật ra, cô cũng có thể nhân cơ hội này mà ngủ một giấc thật ngon, chỉ là không ngờ tới một khi đã ngủ là ngủ một mạch đến hai giờ sáng.
Phó Vị Vũ giật mình tỉnh dậy, ánh đèn mờ chiếu xuống bên giường của cô. Là Thư Tịnh, Phó Vị Vũ còn cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng tay của mình còn đang nắm chặt tay của anh đã cho cô biết rằng, đây không phải là mơ. Lành lạnh lại man mát, rất là thoải mái nga.
Ý thức được mình đang làm cái gì, cô vội vả rút tay của mình về, hàng động này đã kinh động đến người bên cạnh rồi.
“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói lười biếng khi vừa thức giấc của anh khiến cho toàn thân cô tê dại một trận.
Dù là vậy cô vẫn một mực không trả lời, trong lúc đó, Thư Tịnh lại đưa tay về phía trán của cô, thấy vậy, cô liền đưa tay lên ngăn cản: “Anh muốn làm gì?”
“Xem em đã hết sốt hay chưa.” Thư Tịnh không để ý tới sự kháng cự của cô, trả lời thật thản nhiên.
Lúc Vũ Vũ ngủ vẫn là ngoan nhất nga.
“Tôi tự mình biết, không cần tới anh.”
Phó Vị Vũ rất ít khi phát sốt, nhưng chỉ cần cô đổ mồ hôi, lại ngủ một giấc thật ngon thì trên cơ bản là cơn sốt sẽ không còn đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-toi-tan-xuong-tuy/2642002/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.