“Mọi người muốn ăn cái gì, cứ thoải mái gọi đi.” Chuyện đã đến nước này rồi, Lư Húc Cẩn dứt khoát làm chủ nhà, gọi phục vụ mang menu lên.
Một cái đưa cho Phó Vị Vũ, một cái bị Sở Trạch lấy được.
Sở Trạch thực sự không coi mình là khách, vừa lấy được menu liền hỏi Thư Tịnh muốn ăn cái gì, tựa như chính anh ấy đang mời khách vậy.
Lư Húc Cẩn thoáng nhíu mày nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười, không nói gì cả.
Anh ta ngồi bên cạnh Phó Vị Vũ, quay đầu sang hỏi cô: “Anh biết em không ăn cay, nên chúng ta chọn lẩu uyên ương đi.”
Phó Vị Vũ không có ý kiến, sau khi chọn mấy món mà mình muốn ăn liền đưa ipad cho Lư Húc Cẩn: “Anh cứ quyết định đi.”
“Được.”
Lư Húc Cẩn cả gương mặt đều rạng rỡ nụ cười, nhưng khi ngẩng đầu lên anh lại bắt gặp một ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Thư Tịnh lười biếng dựa vào lưng ghế, an tĩnh tựa như không tồn tại vậy.
Từ khi ngồi xuống, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn luôn rơi vào hai người đối diện, Sở Trạch ngồi ở bên cạnh nói cái gì anh cũng đều nghe không lọt tai.
Sở Trạch đương nhiên biết rõ chuyện này, nên anh ấy rất thức thời, cũng không hỏi gì nhiều, anh em tốt muốn làm gì thì anh chỉ cần ở bên cạnh giúp đỡ là được rồi.
Nhìn menu hết một lượt, cảm thấy không còn thiếu món gì nữa, Lư Húc Cẩn lại ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-toi-tan-xuong-tuy/2641997/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.