Bữa cơm tất niên sau năm năm xa nhà làm băng tuyết tan biến.
“Tiểu Vũ à, con xem hôm nay trời đã tối rồi, chúng ta ăn cơm tối cũng đừng làm phiền người ta, về sớm một chút nhé, đường tối không dễ đi.”
Ở nhà mình ăn cơm tất niên nhưng bà ngoại lại muốn kéo Phó Vị Vũ ‘về nhà’.
Buổi chiều hôm nay lão nhân gia còn rất tốt, trước khi ăn cơm còn ở trong vườn hoa chăm sóc hoa cỏ, còn vừa cười vừa nói với Chu Tuyết Như. Nhưng sao đến buổi tối đã không nhớ được ai nữa vậy?
“Bà ngoại, đây chính là nhà của bà mà. Đây là mẹ của con, đây là ba của con, sao bà không nhớ chứ?” Phó Vị Vũ khoát tay Nguyên Tĩnh Hỉ, chỉ vào Chu Tuyết và Phó Triệu Văn nói.
Đôi mắt chợt đỏ lên.
Nguyên Tĩnh Hỉ chợt ngây người, lấy lại tinh thần nói: “Cháu nói bậy gì thế, ba mẹ cháu đang bận rộn đi làm, nào có thời gian ăn cơm cùng bà lão này? Mau về nhà với bà ngoại nào, chúng ta về nhà xem TV.”
Trí nhớ của bà luôn dừng lại lúc Phó Vị Vũ vẫn còn nhỏ. Khi đó, vợ chồng Phó Triệu Văn luôn đi công tác, rất ít khi xuất hiện trước mặt bà. Người ở cùng với bà lâu nhất chỉ có Phó Vị Vũ và Phó Nghệ Luân mà thôi.
Cho nên bà đã quên đi đứa con gái ruột và con rể của mình.
“Mẹ, mấy ngày nay Tiểu Vũ sẽ ở lại đây, mẹ cũng ở lại đi.” Đôi mắt của Chu Như Tuyết ngập nước, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-toi-tan-xuong-tuy/2641980/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.