Giờ ra chơi, Quỳnh Thi như trút hết sức lực mà rời khỏi phòng y tế. Cô nhăn mày mếu miệng, vẻ mặt đáng thương vô cùng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Nghiêm Bách và bạn bè ngồi ở cầu thang đùa giỡn. Không biết tâm linh tương thông hay sao mà lúc này Nghiêm Bách vừa hay ngẩng đầu nhìn lên, khóe môi còn đọng lại ý cười, mà nét mặt đau khổ của Quỳnh Thi đang trong tình trạng đóng băng.
Bất động vài giây, bỗng dưng Quỳnh Thi xoay người, cấm đầu chạy như thấy ma.
Nghiêm Bách thấy vẻ mặt đau khổ vừa rồi, nghĩ rằng Quỳnh Thi đi học bị ai ăn h.i.ế.p cho nên vùng dậy, đuổi theo.
“Quỳnh Thi!” Anh hô lớn.
Cô chạy, liều mạng mà chạy.
Cô không muốn gặp Nghiêm Bách, trong người có một cảm xúc khó chịu khác lạ lắm, nên phải tránh mặt mới được.
Hai cái chân ngắn của Quỳnh Thi làm sao nhanh bằng cái chân dài hơn một mét của Nghiêm Bách, thoáng cái anh đã bắt được cái đuôi con thỏ đang chạy loạn.
Hành lang thư viện vắng vẻ, nơi này là nơi mà học sinh ở Niên Đoàn không bao giờ đến, ngoại trừ những mọt sách chăm học.
Nghiêm Bách tóm lấy tay Quỳnh Thi, kéo sang một bên, vô thức giam cô gái trong lòng ngực, một tay chống tường, hơi thở nặng nề phả hầm hập lên mặt cô.
“Em chạy cái gì?”
Hai chân Quỳnh Thi run run, cô chớp mắt, cánh môi run rẩy: “Chạy, chạy, em chạy hồi nào đâu.”
Nghiêm Bách cao hơn cô rất nhiều, muốn đối mặt với cô thì phải khom lưng. Tư thế này của hai người y chang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-nhieu-chut/4799148/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.