Bên ngoài tiết trời se lạnh, sương mù vẫn còn dày đặc, đọng những hạt nước nhỏ trên tán lá. Vợ chồng ông Lưu ấp dậy sớm hơn thường ngày, bọn họ dậy để dọn nhà cửa, hôm qua nhậu đến tận khuya, giờ sân nhà chắc bừa bộn dữ lắm rồi. Ai mà có dè, mở cửa ra liền thấy sân nhà sạch bóng, rác hay thức ăn gì cũng được quét dọn sạch sẽ, vợ ông Lưu ấp quắc mắt nhìn, chỉ thấy mỗi cái mẻ trồng cải xà lách rộng năm chục centimet bị rụng lá tả tơi, vài cây bị gãy còn vài cây thì đi chầu trời rồi.
Ông Lưu ấp chống cái bụng phệ đi lòng vòng trong sân, miệng lẩm bẩm: "Ai mà dọn nhà dùm tôi vậy trời. Sạch dữ thần."
Vợ ông mới chợt nhớ, giọng nói oang oang: "Chắc là con Thi rồi, hôm qua tôi nhớ là tôi kêu nó dọn dẹp."
"Bà đó." Ông quay sang nhìn vợ, khẽ chau mày: "Cha của con bé cũng có đưa tiền cho nhà mình nuôi nấn. Dù có tiền hay không có, chúng ta cũng không nên đối xử tệ với nó, nó là cháu ruột của chúng ta."
"Biết rồi biết rồi, nói hoài." Bà phất phất tay, tỏ ý không muốn nghe: "Tôi đi nấu đồ ăn sáng, ông vào kêu thằng quý tử nhà ông dậy đi học, còn chở con bé Thi đi học nữa, cái thằng đó lề mà lề mề, giống tính ai á."
Ông Lưu ấp gật gù, dáng đi chậm chạp tiến vào phòng con trai.
Nhà đơn sơ giản dị, trước kia chỉ có hai phòng nhưng sau khi Quỳnh Thi chuyển tới thì vợ chồng ông nhường phòng mình cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-nhieu-chut/4799140/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.