Quỳnh Thi cư xử nhẹ nhàng lại rất hiểu chuyện, chỉ trong mấy chốc đã được lòng mọi người, mấy thím đang ngồi rửa rau, miệng chỉ bảo Quỳnh Thi, miệng khen ngợi Quỳnh Thi hết lời.
"..." Áp lực quá đi.
Đa số họ đều khen xinh đẹp như mấy cô hoa hậu trên du tuyến, khen nước da trắng như người nước ngoài. Chỉ có một việc khiến họ hơi lắc đầu.
"Con mà cao thêm một chút nữa là đi giật giải người đẹp thế giới luôn."
Quỳnh Thi cười gượng gạo xen lẫn chút bất lực.
Đúng, khuyết điểm của cô là chiều cao.
Mười sáu tuổi, da trắng mặt xinh nhưng cao một mét năm mươi sáu.
Quỳnh Thi âm thầm lau nước mắt trong lòng.
"Thi đâu rồi?" Một giọng nói vọng ra.
Quỳnh Thi lên tiếng: "Dạ con đây."
"Ra ngoài ngồi đi, con ở trong này cũng không giúp được gì, chỉ làm cho mấy bà tám này làm lâu thêm thôi."
Mấy thím trong đây đều đã quen với giọng điệu và tính tình thẳng như ruột ngựa của vợ ông Lưu ấp, cho nên nhe răng cười, còn Quỳnh Thi thì ngượng ngùng đứng dậy, nét mặt không tự nhiên cho lắm.
Thấy vậy, một thím vội nói nhỏ: "Con đừng có rầu, mợ con thẳng thắn nên hay nói mấy câu mích lòng. Mẻ cũng tốt lắm, chỉ tội là không biết ăn nói thôi."
"Dạ." Cô thở phào một hơi, cứ ngỡ mợ út không thích mình.
Hàng xóm chưa đến đủ, giờ này chỉ mới sáu giờ rưỡi, mọi người chỉ mới tan làm. Gia Chánh không biết đã đi đâu, trong nhà chỉ còn mình Quỳnh Thi. Cô vẹo trái, đi vào phòng của mình, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-nhieu-chut/4799138/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.