Chương trước
Chương sau
Nhưng vừa xoay người đi thì nghe thấy giọng nói vang lên phía sau rất quen thuộc.

“Hàn Minh Nhân, anh thôi đi được chưa? Tôi đã nói là tôi không muốn nói chuyện với anh nữa”

Là tiếng của Tống An Kỳ.

Tiêu Diệp Nhiên và Ứng Tiêu Tiêu liếc nhìn nhau, rồi nhanh chóng xoay người chạy về phía đám đông.

Hai cô vừa rẽ đám đông ra đã nhìn thấy đôi cẩu nam nữ Hàn Minh Nhân và Dương Thiên Thiên, hơn nữa còn nhìn thấy Tống An Kỳ bị tên cặn bã kia túm chặt lấy cổ tay.

Trước giờ Ứng Tiêu Tiêu luôn là người nóng tính, nên cô xông lên hất tay Hàn Minh Nhân ra ngay, rồi kéo Tống An Kỳ ra sau lưng che chở, không nhịn được tức giận hét vào mặt tên cặn bã: “Tên cặn bã kia, anh tránh xa An Kỳ một chút cho tôi, bằng không tôi sẽ đánh anh đến mức mẹ anh cũng không nhận ra anh đâu”

“An Kỳ, cậu không sao chứ?” Tiêu Diệp Nhiên đi tới bên Tống An Kỳ, rồi vươn tay ôm bả vai cô ấy, ân cần hỏi han.

Tống An Kỳ thấy hai người bạn đi tới thì lập tức thấy an tâm hơn rất nhiều. Cô khẽ cười lắc đầu: “Tớ không sao”

Tiêu Diệp Nhiên thấy cổ tay bị Hàn Minh Nhân nắm đến đỏ. ửng của cô bạn, đau lòng nói: “Tay cậu đã đỏ thế này rồi, sao lại không sao chứ?”

“Tớ thật sự không sao mà” Tống An Kỳ xoa cổ tay đỏ ửng của mình, cảm thấy hơi đau nên khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nở nụ cười an ủi bạn mình: “Lát nữa sẽ khỏi thôi, không sao. đâu.

Tiêu Diệp Nhiên hiểu rõ tâm tư cô bạn, cô ấy không muốn khiến cô lo lắng, nên cô không thể làm gì khác hơn là võ nhẹ lưng cô bạn an ủi.

Ứng Tiêu Tiêu như một chú đại bàng che chở An Kỳ thật kỹ dưới đôi cánh của mình, hơn nữa còn nhìn chằm chằm Hàn Minh Nhân một cách hãn học.

Hàn Minh Nhân cũng hiểu rõ hai người bạn tốt này của Tống An Kỳ.

Ứng Tiêu Tiêu là người có gia cảnh tốt, tính cách lại nóng nảy, dám yêu dám hận, chắc chắn không phải đối tượng có thể trêu vào.

Còn Tiêu Diệp Nhiên thì có tính cách dịu dàng hơn, nhưng lần trước anh đã bị người đàn ông bên cạnh cô ấy dạy dõ rồi, nên biết rõ cô ấy cũng không phải người dễ trêu.

Vì thế Hàn Minh Nhân không dám lỗ mãng nữa, anh ta lạnh lùng nhìn Tống An Kỳ, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét: “Tống An Kỳ, cô thật sự làm tôi buồn nôn”

Trước mặt anh, cô ta luôn mở miệng nói rằng trước khi kết hôn, hai người không được đi quá giới hạn, thế mà vừa chia tay anh, cô ta đã lên giường cùng người đàn ông khác.

Nói xong, anh ta định kéo Dương Thiên Thiên rời đi, nhưng Ứng Tiêu Tiêu đâu thể để anh ta rời đi dễ dàng như vậy, cô xông tới trước mặt anh ta hét: “Tên cặn bã kia, anh dựa vào. cái gì mà nói An Kỳ buồn nôn?”

Hàn Minh Nhân trầm mặt đáp: “Cô tự đi hỏi cô ta đi”

Rồi anh ta đẩy Ứng Tiêu Tiêu ra, kéo Dương Thiên Thiên nghênh ngang rời đi.

Ứng Tiêu Tiêu nhất thời không phản ứng kịp, đợi đến khi phản ứng lại, bóng dáng đôi cẩu nam nữ đó đã biến mất. “Mẹ kiếp!” Cô mắng một câu rồi trở về bên cạnh Tống An Kỳ, đang định hỏi xảy ra chuyện gì vậy, thì thấy bên cạnh vẫn còn nhiều người bao quanh, nên nhíu mày, hét về phía mấy. người này: “Mấy người cũng giải tán hết đi, có gì hay ho đâu mà xem”

Rồi cô kéo Tống An Kỳ và Tiêu Diệp Nhiên nhanh chóng rời xa đám đông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.