Chương trước
Chương sau
Tống An Kỳ chỉ cúi đầu nhìn nước trà màu xanh nhạt trong chén, không biết suy nghĩ cái gì mà không hề lên tiếng.

Khe khẽ thở dài, Tiêu Diệp Nhiên lại nói tiếp: "An Kỳ, rất xin lỗi”

Đột nhiên cô nói một câu xin lỗi khiến Tống An Kỳ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn vào cô.

Tiêu Diệp Nhiên áy náy cười một tiếng: "Nếu như lần đó không phải Mặc Đình bảo Tử Dục tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho cậu, như vậy hai người cũng sẽ không đi đến Tình trạng như ngày hôm nay:

Thì ra là cô nói cái này.

Tống An Kỳ lắc đầu: "Chuyện này không liên quan tới cậu. Nói cho cùng vấn đề là ở chính bản thân tớ”

Nói xong, cô cúi đầu xuống lần nữa, vẻ mặt cô đơn tiêu điều. Thấy cô ấy như vậy, Tiêu Diệp Nhiên nghĩ nghĩ vẫn quyết định phải đem tình huống của Tử Dục nói cho cô ấy biết. "Vợ sắp cưới của Tử Dục là cháu gái của một người chiến hữu của ông nội anh ta, ông nội của người vợ chưa cưới kia từng cứu ông nội của anh ta một mạng trên chiến trường, cho nên ý tứ của ông cụ chính là muốn báo đáp đối phương nên mới định ra hôn ước cho Tử Dục và cháu gái của người kia, cũng coi như là thân càng thêm thân."

Tống An Kỳ lẳng lặng nghe xong, thật lâu sau, môi cô ấy như có như không nhếch lên: "Như vậy không phải là rất tốt sao?"

Giọng điệu của cô ấy nghe tiêu điều vô vọng, trong lòng Tiêu Diệp Nhiên căng thẳng, lo lắng nhìn cô ấy: "An Kỳ. 

Tống An Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn cô cười cười: "Yên tâm đi, tớ không sao, không phải chuyện của Hàn Minh Nhân tớ còn chịu đựng được huống chỉ tớ và Thẩm Tử Dục cũng chưa từng ở bên nhau, chỉ là nhất thời nóng não phát sinh một ít chuyện, cũng không tính là cái gì"

Nhưng nhìn nét mặt của cô ấy lại không giống như không có chuyện gì.

Hơn nữa Hàn Minh Nhân lại là một người đàn ông cặn bã, cô cũng không cảm thấy An Kỳ thật sự yêu anh ta, chắc hẳn chỉ được coi như là sùng bái đi.

Có người nhìn như yêu nhau, kì thực lại không hề yêu.

Có người nhìn như không yêu, trong lòng lại yêu rất sâu đậm.

Có duyên nhưng không có phận!

Tiêu Diệp Nhiên thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Hôm nay Tiêu Tiêu hoàn toàn phá bỏ chính mình.

Mái tóc được buộc lên gọn gàng, trên sống mũi đeo một cặp kính đen rất lớn, cặp kính kia gần như đã che đi hơn phân nửa gương mặt xinh đẹp của cô.

Trên người cô mặc một bộ đồ công sở màu xám già dặn hơn nữa váy của cô còn dài qua đầu gối, bộ đồ kia cũng không vừa người, quá rộng rãi nên gần như đã che hết đi dáng người quyến rũ của cô, không hiển lộ ra một chút xíu nào. Lúc cô xuất hiện ở công ty với dáng vẻ này, hai cô gái ở lễ †ân nhất thời không nhận ra cô, còn chặn cô lại.

Đợi đến lúc cô nói ra tên của mình, cái cằm của hai cô gái kia gần như là rơi xuống đất. 

Trời ạ! Người phụ nữ ăn mặc sến sẩm này mới ngày hôm qua thôi còn là một cô gái nổi tiếng sành đồ hiệu, cái này... Cái này không khỏi quá chênh lệch rồi!!!

Đương nhiên người khiếp sợ không phải chỉ có các cô, mà còn có cả Cố Thanh Chiêu nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.