Có điều, dù là thế đi nữa, trong lòng Tiêu Diệp Nhiên vẫn có một chút cảm động. Cô và Cố Mặc Đình kết hôn chưa được mấy ngày, thế nhưng sự quan tâm của anh dành cho cô đã vượt xa mối quan hệ danh nghĩa bình thường mà hai người đã thỏa thuận lúc kết hôn rồi. “Anh sẽ quay lại nhanh thôi, nếu như em ở đây mà thấy chán quá thì có thể ra bên ngoài tham quan nhé.” Cố Mặc Đình suy nghĩ một lúc rồi dặn dò cô. Tiêu Diệp Nhiên nghe vậy liền sửng sốt: “Thế này không hay cho lắm. Nếu em bị người khác nhận ra thì sẽ ảnh hưởng đến anh đó.” “Không sao, cấp dưới của anh đều rất kín miệng. Ai tung tin đồn bừa bãi đều sẽ bị xử lý đuổi việc. Chỉ có em ảnh hưởng đến công việc bọn họ thôi, em cứ tùy ý tham quan đi.” Cố Mặc Đình nói chuyện nhẹ nhàng thoải mái, trong lời nói còn mang một sự chiều chuộng không dễ dàng nhận thấy. “Thật sự có thể sao?” Tiêu Diệp Nhiên nghe anh nói thế hai mắt liền sáng lên, trong lòng đột nhiên hứng thú. “Được mà.” “Vậy thì cung kính không bằng vâng lời nhé.” Tiêu Diệp Nhiên giọng nói đầy phấn khích. Có thể tùy ý tham quan bên trong Hoàng Đình, đây thật sự là cơ hội ngàn năm mới có, y như trên trời rớt xuống vậy, không chộp lấy ngay thì phí quá, dĩ nhiên là cô sẽ không chối từ nó rồi. Cố Mặc Đình rời đi rất nhanh, anh vừa đi là Tiêu Diệp Nhiên cũng lặng lẽ rời khỏi văn phòng và bắt đầu chuyến tham quan của mình. Cấu trúc bên trong Hoàng Đình rất lớn, Tiêu Diệp Nhiên lại không có ai dẫn đường nên cũng không dám đi xa, chỉ lang thang quanh khu vực ở tầng 32 mà thôi. Xung quanh toàn là nhân viên tới lui làm việc, những người này tác phong nhanh nhẹn dứt khoát, bầu không khí công việc trông vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn khác với những công ty nhỏ bình thường. Suốt thời gian tham quan, trong lòng Tiêu Diệp Nhiên không khỏi khâm phục năng lực của Cố Mặc Đình. Người đàn ông ấy quả không hổ là một lãnh đạo ưu tú, nổi tiếng lẫy lừng, không chỉ làm cho công ty phát triển không ngừng mà đến cả cấp dưới cũng quản lý nề nếp trật tự. Ở nơi này, Tiêu Diệp Nhiên hoàn toàn không nhìn thấy được sự ồn ào hỗn loạn như ở Thời Thụy. Dạo khoảng hơn nửa tiếng, Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy hơi mệt bèn dừng chân ở một phòng nghỉ gần đấy. Cô vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì thang máy cách đấy không xa mở ra, Tô Lân dẫn theo một người đàn ông từ trong bước ra. “Cậu ba, tổng giám đốc vẫn đang họp, chắc còn khoảng 10 phút nữa mới ra được.” Tô Lân kính cẩn nói với người đàn ông bên cạnh. “Không thành vấn đề, dù sao thì tôi cũng không phải đến gặp anh ấy. Tôi nghe nói dạo này công ty mới ký với mấy cô minh tinh mới. Có thể lọt vào mắt xanh của ông anh khó tính ấy thì chắc chắn đều không phải dạng đơn giản rồi, tôi tò mò lắm đó nha.” “…” Tô Lân mấp máy, nhất thời không nói nên lời, vội vàng nhắc nhở anh ta: “Cậu ba, chủ tịch dặn rồi, cậu không được phép đụng tới nữ minh tinh dưới quyền công ty mình. Nếu không sau này cậu sẽ không được bước chân vào Hoàng Đình nữa.” “Con người ông anh trước giờ cứ độc đoán, ngông cuồng mà có nguyên tắc. Vậy nên … tôi chỉ tới xem xem, nói chuyện chút thôi mà. Tuyệt đối không đụng vào đâu… nhé?” Đang nói dở thì người đàn ông được gọi là cậu ba ấy dường như trông thấy gì đó, ánh mắt lóe lên. Trong khu vực nghỉ ngơi cách hai người không xa, có một cô gái đang đối diện với họ, khuôn mặt thanh thoát, dáng vẻ âm trầm trong chiếc áo lụa ngắn tay màu trắng và chiếc váy chữ A có thắt lưng. Cô cầm trên tay tách cà phê, khẽ nhâm nhi. Từ vị trí này nhìn sang, vẻ đẹp của cô vừa nhã nhặn trầm tĩnh lại vừa thanh lịch, trông thật thanh thoát xinh đẹp. Khi nhìn rõ bóng dáng ấy là ai, mí mắt Tô Lân bỗng giật mạnh, vừa định mở miệng cảnh cáo thì bên tai đã truyền đến một giọng nói vui vẻ. “Chậc chậc, hàng cao cấp à nha! Mắt nhìn của ông anh tôi quả nhiên tuyệt đỉnh. Nữ minh tinh mới của công ty đấy nhỉ? Đúng là hợp khẩu vị của anh đây mà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]