“Đúng đó, cậu Bùi đâu phải người như thế, tôi thấy, nhất định là Tiêu Diệp Nhiên để ý nhưng lại bị người ta từ chối, thế nên mới không cam lòng làm ra chuyện thế này.” "Đúng là kinh thật, chị cô ta có một người em như vậy mới đáng thương làm sao.” Tiếng người nói ra mà lại có thể độc ác đến như vậy. Lúc bình thường mọi người cạnh tranh khốc liệt trong công việc, thành tích của Tiêu Diệp Nhiên vượt trội hơn mấy người này, cho nên một số người thấy khó chịu trong lòng. Giờ khó lắm mới có cơ hội chèn ép cô, cho nên họ mới tàn nhẫn đến mức đó. Lời nói của họ như mũi tên nhọn, ào ào bắn đến làm cô bị thương nặng nề. “Im hết cho tôi, nếu không tôi không khách sáo với mấy người nữa.” Tính tình của Tống An Kỳ vốn đã nóng nảy, giờ bạn thân của mình bị chửi rủa như vậy, liền tức giận đến mức xắn tay áo lên, xông thẳng tới. “Tống An Kỳ, cô định làm gì hả?” Mấy người phụ nữ kia cũng không phải là kẻ hiền lành gì, thấy Tống An Kỳ xông lên, bọn họ lập tức đoàn kết thành một nhóm. Tống An Kỳ không hề sợ hãi một chút nào: “Tôi muốn dạy mấy cô đạo lý làm người.” Dứt lời, cơ thể cô giống như xe lửa lệch đường ray, không cách gì kéo lại được, chỉ trong chốc lát, cô và mấy nữ đồng nghiệp vừa cãi nhau kia đã lao vào nhau. Tiêu Diệp Nhiên hoảng hốt, thấy sắp lớn chuyện rồi nên cô vội vàng muốn kéo Tống An Kỳ lại. Giữa lúc hỗn loạn, không biết là ai đẩy cô một cái, Tiêu Diệp Nhiên lảo đảo không khống chế được cơ thể mình, ngã về phía góc bàn đối diện, nếu như cô cứ thế ngã xuống, chỉ e sẽ bị thương không nhẹ. “Diệp Nhiên…” Tống An Kỳ thốt lên kinh hãi, mấy người kia cũng hoảng sợ theo. Thấy Tiêu Diệp Nhiên sắp té ngã, giữa tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó, đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một bóng người, kịp thời giữ lấy người cô, kéo cô ra, thuận thế ôm vào lòng. Một tay người đàn ông nọ ôm lấy eo Tiêu Diệp Nhiên, một tay che chở đầu cô ấy, bảo vệ cô an toàn trong lồng ngực mình. Tư thế đó giống hệt như một vị thần bảo hộ, chỉ sống để bảo vệ người kia. Cả phòng làm việc hoàn toàn im lặng. Sự xuất hiện của người đàn ông này quá mức bất ngờ, khiến cho tất cả mọi người đều không phản ứng kịp. Hiển nhiên Tiêu Diệp Nhiên cũng hoảng hồn. Vừa rồi cô đã sắp ngã nhào, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, cô lại rơi vào một vòm ngực ấm áp. Cô như chim nhỏ nép vào người người kia, còn có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ của đối phương và mùi nước hoa Gulong tràn vào hơi thở, giống như thể đã từng quen biết, nhè nhẹ thanh mát thấm vào lòng người. Tiêu Diệp Nhiên lấy lại bình tĩnh, cô nhìn về phía người vừa tới. Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, dáng người anh ta rất cao, ngọc thụ lâm phong, đường nét tinh tế như điêu khắc, đôi môi gợi cảm lạnh lùng lại có phần hơi mỏng, đôi mắt sâu thăm thẳm đen tuyền, chói mắt đến mức khiến cho người ta kính nể và hoảng sợ. Sự xuất hiện của anh như một cơn bão mãnh liệt nhất, ánh sáng chói lòa, mạnh mẽ cường thế khiến cho xung quanh đều mờ nhạt và ảm đảm. Người đó chính là Cố Mặc Đình. “Anh…” Tiêu Diệp Nhiên mở to hai mắt, giật mình nhìn anh. Quần chúng vây xem bên cạnh cũng thốt lên. “Đó là… chẳng là lẽ tổng giám đốc của giải trí Hoàng Đình, Cố Mặc Đình?” “Tôi hoa mắt à? Nhân vật lớn như tổng giám đốc Cố lại có thể xuất hiện ở chỗ chúng ta sao?” “Không phải hoa mắt đâu, là anh ấy! Đúng là anh ấy đấy!” “Xem kìa, anh ấy đang ôm Tiêu Diệp Nhiên đó…” Tiếng bàn luận liên tiếp làm phòng làm việc muốn nổ tung, những người nhận ra thân phận của Cố Mặc Đình đều kích động rõ ràng. Ngay cả Tống An Kỳ và mấy người vừa nãy quấn lấy nhau cũng không nhịn được phải ngoái ra nhìn. Cố Mặc Đình, đó chính là nhân vật tồn tại như vị thần! Trong tay anh nắm giữ hơn 70% mạch máu của giới giải trí toàn cầu, nghệ sĩ ở trong công ty anh không có ai mà không nổi bần bật. Trong giới giải trí, công ty giải trí Hoàng Đình là đại diện tiêu biểu, mỗi năm có vô số minh tinh tranh nhau muốn được ký hợp đồng với Hoàng Đình. Trong mắt người ngoài, Cố Mặc Đình vô cùng tự phụ, cao xa tới mức khó mà với tới, phụ nữ muốn gả cho anh có thể ví như cá diếc sang sông, cuồn cuộn không dứt. Nếu nói Bùi Hạo Tuấn là nam thần mà bao thiên kim danh viện thành phố Bắc Ninh này tha thiết mơ tưởng, thì Cố Mặc Đình chỉ là ảo tưởng trong lòng họ mà thôi. Tác phong của anh rất nghiêm túc, làm việc khiêm tốn, bí ẩn khiến cho không ít thiếu nữ nghĩ đến thôi đã muốn mang thai con của anh rồi. Mọi người không thể nào ngờ được, Cố Mặc Đình lại xuất hiện ở một nơi nhỏ như là công ty giải trí Thời Thụy. Hơn nữa, quan trọng nhất là, anh ta còn đỡ Tiêu Diệp Nhiên. Thấy Tiêu Diệp Nhiên không xảy ra chuyện gì tựa trong lòng anh ta, tất cả mọi người đều sinh lòng hâm mộ và đố kỵ. Bây giờ, gần như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Cố Mặc Đình. Nhưng mà Cố Mặc Đình lại như không hề hay biết, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Diệp Nhiên đang trong ngực anh, nói với cô bằng giọng trầm thấp từ tính: “Không bị thương chứ?” “Không… Không, cảm ơn!” Tiêu Diệp Nhiên ấp úp lắc đầu. Mãi đến lúc này, cô mới hoàn hồn lại, trên mặt vẫn còn chút sợ hãi chưa lấy lại tinh thần. Cố Mặc Đình thầm thở phào nhẹ nhõm, đỡ Tiêu Diệp Nhiên lên, đợi cô đứng vững rồi mới buông tay ra, lạnh nhạt nói: “Sau này nhớ cẩn thận chút.” “Ừ.” Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, không khỏi nhìn người đàn ông này thêm vài lần, vẻ hơi tò mò sao anh lại ở đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]