Hôm thứ Bảy nghỉ theo thường lệ.
Buổi sáng Thẩm Nhất Thành dậy sớm đi ra ban công thì phát hiện Thời Hạ cũng dậy sớm, cô đang dựa vào tường ngơ ngẩn.
Lúc này chỉ mới 5 giờ sáng, Thời Hạ mặc đồ ngủ, dùng phương thức kẹp thuốc giữa hai ngón tay cầm một cây bút, một tay đặt trước ngực, hai mắt vô thần ngơ ngẩn nhìn hoa cỏ trên ban công.
Trong lòng Thẩm Nhất Thành đột nhiên nhảy lên một cái, loại cảm giác này có chút quen thuộc.
Thời Hạ tựa hồ nhận thấy tầm mắt, cô không khỏi ngước mắt nhìn thấy Thẩm Nhất Thành, theo bản năng đưa tay ra sau giấu đi.
Giấu được một nửa, cô đang cẩm trong tay là bút mà không phải thuốc lá.
Thẩm Nhất Thành mở cửa sổ ban công, dùng cằm ra hiệu Thời Hạ.
Thời Hạ cũng mở cửa sổ, hai người cách hai mét bắt đầu nói chuyện với nhau.
Thẩm Nhất Thành, “Sáng sớm tinh mơ, ngẩn người làm gì đó?”
Thời Hạ dựa vào cửa sổ thượng do do dự dự, “Thẩm Nhất Thành, có lẽ em có việc muốn anh giúp.”
*
Thời Hạ nói với Thẩm Nhất Thành chuyện của Thời Lạc Văn, đó là lúc đang ăn sáng ở quán ăn.
Mấy cái bánh bao, hai chén cháo gạo kê, còn có một đĩa dưa muối.
Thời Hạ cắn một cái bánh bao nhân hẹ, sau đó yên lặng thả về.
Thẩm Nhất Thành nhíu mày, “Em muốn ăn gì?”
“Thịt…”
Thẩm Nhất Thành, “… Lớn lên giống đống thịt vậy.”
Thời Hạ, “……”
Thời Hạ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-den-dau-long/3335589/chuong-38.html