Lâm Vận làm thủ tục xong xuôi, ba người đi xuống lầu ra khỏi cửa bệnh viện.
Ở dưới lầu gặp được mấy người chăm sóc người già đang đẩy một bệnh nhân vừa mới qua đời đi vào nhà xác, Thời Hạ chợt thả chậm bước chân, cô nhìn về phía tòa nhà nằm trong góc bệnh viện.
Nơi đó là nhà xác, đã từng, cô đã từng đi qua nơi đó.
Cũng chính trong tòa nhà đó, một người không có bao nhiêu cảm xúc ngày thường sẽ trở biết khóc lóc thảm thương, khi cậu hôn cô, nước mắt chảy vào khóe miệng cô, vừa đắng vừa chát.
Khi Thời Hạ nghĩ đến những việc này, cô không ôm ngực.
Nơi đó rất đau, đau vì Thẩm Nhất Thành.
Sau khi Thời Hạ về đến nhà, nhìn thấy trong nhà bừa bãi lộn xộn, ghế nằm chỏng chơ, mảnh ly vỡ nát trên nền đất, phòng ngủ cô giống như bị lũ cướp quét sạch, trên giường lộn xộn, sách vở, bài thi rơi đầy đất, ngay cả chỗ để chân cũng không có.
Thời Hạ, “Trong nhà có trộm?”
Thẩm Nhất Thành, “Không phải trộm, là mèo hoang.”
Lâm Vận đặt đồ vật xuống bắt đầu thu dọn, vừa dọn vừa nói, “Đêm qua con phát sốt, cơn sốt đặc biệt nghiêm trọng, là Nhất Thành cõng con xuống lầu…” Lâm Vận nhịn không được cười cười, ngồi dậy nhìn cô, “Con đừng nói gì, Hạ Hạ, độ cảnh giác của con đặc biệt cao, điểm này khá tốt…”
Thời Hạ, “....”
Thời Hạ đã hiểu.
Đống lộn xộn trong nhà này, vết cào trên tay Thẩm Nhất Thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-em-den-dau-long/3335568/chuong-17.html