"Dạ, chủ nhân." Á Tư xoay người, cười đến vẻ mặt đắc ý.
"Nếu như không thành công, ha ha, Á Tư..." Hắc Viêm Triệt lộ ra nét cười lạnh, tràn đầy ý cảnh cáo.
"Nếu như không thành công, tùy chủ nhân xử trí." Á Tư tràn đầy tự tin nói.
"Đi đi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.
Á Tư và Nhã Tư đi ra ngoài.
Hắc Viêm Triệt nằm ở trên giường thở dài , Viên Cổn Cổn, em là cô gáingốc, vì em, ngay cả cách mất mặt như vậy anh cũng dùng, khi nào thì emmới có thể hiểu rõ tình cảm anh đối với em là để ý là yêu khắc sâu nhưvậy.
Đêm khuya hai ngày sau, ngoài cửa phòng ngủ chính vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng, không cẩn thận nghe căn bản là nghe không hiểu, nhưng đốivới người nào đó có kế hoạch trước thì tiếng này giống như tiếng trờivọng lại.
Viên Cổn Cổn ôm một cái gối, đi chân trần đứng ở cửa phòng, đáng thươngtội nghiệp gõ cửa, ngọn đèn mờ mịt ở hành lang và tiếng gió ùa ở trêncửa sổ khiến cô không rét mà run.
Hắc Viêm Triệt mở cửa, không ngoài ý muốn nhìn Viên Cổn Cổn đáng thươnggiống như con thỏ bị hoảng sợ, đè nén mừng thầm trong lòng, nhàn nhạtnhìn cô, không nói chuyện.
"Em..." Viên Cổn Cổn bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn hơi khó chịu, hốc mắt không tự chủ được mà đỏ lên.
"Đã trễ thế này còn có chuyện gì?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt.
"..." Viên Cổn Cổn cứng đờ, cái miệng nhỏ nhắn đóng đóng mở mở, cứ thế không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong/1955364/quyen-2-chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.