"Bao lâu rồi?" Hạ Tùng Đức ngồi sau bàn đọc sách, giơ tay đè đè huyệt Thái Dương. 
"Các con như vậy, đã bao lâu rồi?" 
Phía sau Hạ Tùng Đức treo hai phong tự đóng khung cẩn thận. 
Hạ Tu Âm híp mắt lại, nhận ra lạc khoản* là Tu Âm và A Du. 
*lạc khoản: phần đề tên trong bức tranh, phong tự,v..v... 
Cô đứng cách đó không xa, ma sát lòng bàn tay, ý cười nhẹ trong mắt khẽ lướt qua. 
"Từ lúc A Du tròn mười tám tuổi...... đến bây giờ." 
Có lẽ...... còn có thể sớm hơn một chút. 
Đêm giao thừa của ba năm trước, ở dưới lầu, ngay trước mắt Hạ Tùng Đức, các nàng tư mật, hôn môi triền miên. 
Mười tám...... 
Hạ Tùng Đức gần như thở không lên hơi. 
"Nói cách khác, con bé mới vừa thành niên, đã bị con...... bị con!" 
"Hạ Tu Âm! Con giỏi lắm --" Ông liên tục đập mấy cái lên bàn, không khí cũng chấn động một chút, "Con làm cực-kỳ-tốt!" 
Hạ Tu Âm lặng lẽ đứng tại chỗ, cô hơi cúi đầu xuống, lưng thẳng, giống như thân trúc giữa tuyết, vừa dẻo dai vừa kiên cường. 
Cùng với cơn thịnh nộ của Hạ Tùng Đức, kết hợp thành cuộc đối thoại im lặng. 
"Ta hỏi con, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi!" Hạ Tùng Đức lạnh giọng hít một ngụm khí. 
"Hạ Tu Âm, con tự hỏi bản thân xem, rằng mình lớn hơn con bé mấy tuổi!" 
Hạ Văn Tử và Hạ Hạc Hiên dựa sát tường, không dám lên tiếng. 
Trong lòng Hạ Tu Âm biết Hạ Tùng Đức từng tiếng quát hỏi như vậy, chỉ là vì kinh sợ, để cô cảm thấy thẹn, bức cô cúi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-2/542196/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.