Hạ Tu Âm và Hạ Du nắm tay nhau vào phòng khách, giống như tình yêu cuồng nhiệt của tiểu nữ sinh, vừa trẻ con vừa thân mật. Trước tivi không thấy Sầm Úc đâu, trò chơi dừng lại ở cảnh kết thúc, từ góc độ các nàng, kế sô pha lộ ra chút vải mặc. "Diệu Diệu." Hạ Tu Âm gọi Sầm Úc. Sô pha chắn cả người Sầm Úc, nàng cũng không lên tiếng, nhấc chân ra khỏi sô pha, đưa về phía Hạ Tu Âm quơ quơ như đang chào hỏi. Hạ Tu Âm nhìn, cũng không để ý. Cô cúi đầu hôn lên mặt Hạ Du. "Tôi lên thay quần áo, lát nữa xuống đây." "Được~" Hạ Du ngoan ngoãn đáp. Chờ Hạ Tu Âm bước lên thang lầu, băng qua hành lang không còn nhìn thấy, nàng mới thu hồi ánh mắt. Hạ Du nhặt điều khiển trò chơi trên thảm lên, ôm đệm để sang một bên. Sầm Úc nghiêng người nằm trên sô pha, dùng mông đối mặt nàng, còn mình thì đối mặt với nệm tựa lưng trên sô pha, một tay nắm chặt thành sô pha. Bộ dáng đang giận dỗi. "Diệu Diệu, tỷ tỷ về rồi. Lát nữa chúng ta tìm cơ hội nói với chị ấy về chuyện người kia trên mạng xã hội của cậu, được không?" Hạ Du ngồi cạnh nàng. Sầm Úc không hé răng. Nàng bực bội đến gần như nhét đầu mình vào kẽ hở sô pha, muốn chui cả người vào trong. "Chỗ này ngủ không thoải mái, nệm chăn trong phòng mới được dì Trần giặt phơi sạch sẽ, rất mềm mại, Diệu Diệu lên lầu đi......" Ban nãy Sầm Úc vào cửa, trên mặt mang hai cái quầng thâm lớn, Hạ Du hơi lo lắng, khều khều bả vai Sầm Úc. "Không đi!" Sầm Úc thô lỗ lớn tiếng, như là vạn phần không kiên nhẫn. Ngón tay Hạ Du dừng một chút, nắm lại. "Diệu Diệu?" Hạ Du nghĩ đến một khả năng, tim nàng chợt thắt chặt, cổ họng khô khốc. Nàng chớp mắt, nhẹ giọng nói, "Chuyện vừa nãy...... Diệu Diệu thấy hết rồi hả?" Nhìn thấy nàng cùng tỷ tỷ ôm, hôn môi...... Thậm chí nóng lòng không kịp đi vào phòng khách, ở hiên nhà kiềm lòng không được mà thân mật. Một khắc cũng không muốn lãng phí, chỉ muốn dính ở bên nhau. Sầm Úc hừ một tiếng. Ý là, đã thấy được. Hạ Du mím môi. Diệu Diệu chẳng lẽ cho rằng mình cùng tỷ tỷ như vậy không tốt sao? Nhưng là, nàng và tỷ tỷ nhất định phải cùng nhau già đi, cùng nhau hạnh phúc. "Diệu Diệu, tôi thích tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng thích tôi." Hạ Du nghĩ đến viễn cảnh Sầm Úc sau này sẽ xa lánh mình, không thể chúc phúc cho mình và tỷ tỷ là nàng có chút khổ sở mà run rẩy. Nàng sớm đã có chuẩn bị tâm lý nên cũng không tính quá khó khăn. Sầm Úc nặng nề hừ một tiếng. "Chúng tôi...... đang ở bên nhau." Hạ Du im lặng một lúc trước khi Sầm Úc đáp lại. Nàng cắn cắn môi, tiếp tục nói, "Chúng tôi đang yêu đương." "Chúng tôi sẽ kết hôn." Hạ Du tuyên cáo như vậy, giống như đang dùng hết khí lực toàn thân thỉnh cầu. Chỉ là Sầm Úc lãnh đạm cũng đủ làm nàng thương tâm. Nàng không thể nghĩ ra, nếu các anh và ông ngoại, cùng với chú dì biết chuyện sẽ không chấp nhận, nàng phải làm sao đây. Còn tỷ tỷ sẽ làm sao đây? Tương lai của các nàng...... Sẽ dựa vào nàng cầu xin từng người như vậy sao? Trên thực tế. Hạ Tu Âm đối với lãnh địa của mình có tính chiếm hữu rất cao, cô gần như là giam nữ hài ở nơi mà mình chỉ cần đưa tay là có thể với tới. Khi còn ở Nam Thành cũng như vậy, ở thành phố Tích cũng như vậy. Có lẽ do Hạ Tu Âm ít nói đến mức bất lộ thanh sắc nên Hạ Du không nhận ra được giao tiếp xã hội của cô rất đơn giản, cố định, bạn tuy ít nhưng chân thành, thế giới đơn giản thuần khiết đến đáng sợ. Cuộc sống nàng mỗi một bước đều nằm trong kế hoạch của Hạ Tu Âm. Mà lần trước nàng chủ động, xem như là bất ngờ nhỏ ngoài dự đoán. Tỷ tỷ sẽ giải quyết hết tất cả rắc rối, tuy rằng những cái đó đối với Hạ Tu Âm mà nói, vốn cũng không tính là rắc rối. Nàng không cần lo lắng. "Diệu Diệu?" Hạ Du có hơi thấp thỏm. Ngoài dự kiến của nàng, sau khi yên lặng được một lúc, Sầm Úc đột nhiên nghẹn ngào, bi thương đến muốn chết gào khóc lên. Giống như mặt đất bằng phẳng bị một tia sấm sét, ""Ầm" đến không khí cũng phải chấn động. Nàng đỡ sô pha ngồi dậy, tay trượt một cái lại ngã trở về, vì thế nàng còn khóc lớn hơn nữa. Hạ Du kéo nàng một phen, nàng ngồi lên sô pha, trừng đôi mắt dính đầy nước mắt. "Tiểu dì, tôi nhìn thấy cậu cùng dì hôn môi!" Hạ Du đang luống cuống tay chân lấy khăn giấy giúp Sầm Úc lau nước mắt, thình lình nghe được một câu như vậy, lập tức ngẩn người. "Hai người cứ mãi hôn, cũng không thèm nhìn đến tôi!" "Diệu Diệu, thật xin lỗi......" Hạ Du theo bản năng nói. Sầm Úc lấy khăn giấy trong Hạ Du hịt nước mũi, sau đó nắm chặt giấy, mắt một mí khóc đến híp lại thành một khe hở, "Cậu thật sự đang cùng dì ở bên nhau?" "Vậy cậu có phải không thích đúng không, chỉ có dì thích mà thôi?" Sầm Úc nghe nói, đã yêu thì dung lượng não sẽ trở nên rất nhỏ, cả tim cũng vậy. Chỉ chứa được một người. Nàng lớn như vậy, nhất định trong lòng tiểu dì không có nàng. Sầm Úc so với nàng chỉ nhỏ hơn một tuổi, nhưng vẫn còn như một đứa con nít. Hạ Du nghĩ. Cũng có lẽ, Sầm Úc cũng giống như nàng, trở nên ngốc nghếch trước người mình thích. Sầm Úc rất thích nàng. Thấy Sầm Úc không để lực chú ý mà mình không mong chờ lên người mình, tim Hạ Du đập thình thịch, độ ấm một lần nữa trở về đầu ngón tay. Nàng cong mắt. "Sao lại không thích Diệu Diệu?" Hạ Du lại rút nửa hộp giấy, "Ngoại trừ tỷ tỷ, tôi thích Diệu Diệu nhất." Lại còn muốn ngoại trừ tỷ tỷ, mới là thích mình nhất! Sầm Úc nhất thời căm giận, sau lại nghĩ đến dì là người yêu tiểu dì, thích của mình đối với các nàng rất khác biệt. Dì vĩnh viễn sẽ không chiếm được cái thích của tiểu dì đối với nàng, tuy rằng nàng cũng vĩnh viễn không thể nhận được cái thích của tiểu dì đối với dì. "Dừng ở đây!" Sầm Úc đột nhiên ngưng khóc. Hạ Tu Âm tựa vào tay vịn cầu thang lầu hai, khóe mắt cong lên, có vẻ đang cảm thấy buồn cười. *** "Chuyện chính là như vậy!" Sầm Úc đột nhiên đưa điện thoại đến trước mặt Hạ Tu Âm, lông mi Hạ Du khẽ run rẩy. Hạ Tu Âm thu hồi tầm mắt, trấn an nắm chặt ngón tay nữ hài. "Con hiện tại mách dì là muốn lấy lại tiền trong thẻ, hay là muốn người kia đừng quấy rối con, hoặc muốn cả hai?" Sầm Úc sờ cằm. "Dì, nên làm thế nào để chị ấy không quấn lấy con nữa?" Thanh âm Hạ Tu Âm lười nhác. "Gọi điện thoại, báo cảnh sát, lập hồ sơ." "Cái này không ổn!" Sầm Úc hoàn toàn thất vọng. "Diệu Diệu, gặp chuyện thì phải lựa chọn tin tưởng cảnh sát." Ngược lại Hạ Tu Âm không giống đang nói giỡn. Sầm Úc bĩu môi, nàng tùy ý gật đầu đáp lại, lại hỏi, "Vậy... làm sao con lấy lại được tiền trong thẻ?" Hạ Tu Âm chỉ vào điện thoại của nàng, "Mở khóa, nhận chuyển khoản." Sầm Úc há to miệng. "Không thể nhận được!" Nàng nghiêng mặt sang một bên. "Tỷ tỷ......" Hạ Tu Âm cùng nữ hài đan mười ngón tay vào nhau. Hạ Du nhìn thần sắc tỷ tỷ, biết tỷ tỷ sẽ không mặc kệ Diệu Diệu. Cô chỉ là...... Xấu bụng muốn trêu chọc nàng. Hạ Du thừa dịp Sầm Úc tức giận ôm đầu, thật nhanh vụt đến môi tỷ tỷ rơi xuống một nụ hôn, Sầm Úc hoài nghi ngẩng đầu, nàng lại ngồi nghiêm chỉnh. Sầm Úc lẩm nhẩm lầm nhầm hai câu. Hạ Tu Âm dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, đôi mắt hiện lên ý cười nho nhỏ. === "Không, con phải ngủ với tiểu dì!" Sầm Úc ôm cửa, không chịu đi. Nàng tay dài chân dài, cố gắng phí tâm tư muốn ngủ trong phòng Hạ Du, Hạ Tu Âm căn bản không thể làm gì nàng. "Lần trước con ngủ với A Du, báo hại em ấy cảm lạnh." Hạ Tu Âm một bước cũng không nhường. "Đó là do con còn nhỏ!" Sầm Úc lỗ mãng nói, "Con bây giờ lớn rồi! Sẽ không cướp chăn của tiểu dì!" Chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm rồi, dì còn lôi ra nói, thật nhỏ mọn. Hạ Tu Âm bình tĩnh nhìn nàng. Sầm Úc không lý do cảm sống lưng chợt lạnh. "Làm xong bài tập chưa?" Hạ Tu Âm đột nhiên hỏi. "Gì?" Sầm Úc ngốc nghếch đáp lại. "Diệu Diệu, đừng lo lắng." Hạ Tu Âm kéo Sầm Úc từ ván cửa ra, "Chú Lưu biết trường của con, ông ấy sẽ đúng hạn chở con về." "Con...... con sẽ ở phòng tiểu dì làm! Để tiểu dì chỉ con!" Sầm Úc định giãy giụa. " Ngày mai em ấy có bài thuyết trình......" Động tác Hạ Tu Âm hòa hoãn xuống, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng, cô nhìn Sầm Úc, "Diệu Diệu, con muốn quấy rầy em ấy sao?" Sầm Úc nghẹn họng. Nàng ấp úng, "Con...... Con......" Bàn tay Hạ Tu Âm dừng ở đỉnh đầu nàng, sờ sờ. "Diệu Diệu, nghe lời." Sầm Úc nghĩ đến bài tập trong cặp nặng như cục gạch, nuốt nước mắt vào trong bụng. Nàng còn tưởng rằng tới chỗ tiểu dì tránh được một chút, nói không chừng dì có thể giúp nàng xin nghỉ. Sầm Úc không cam tâm giẫm lên dép lê trở về phòng cho khách, nhào lên giường đập gối hai lần, mắt quét qua điện thoại, phát hiện cái tên biếи ŧɦái kia lại gửi nàng rất nhiều tin nhắn. Cái gì mà nhớ, mến thương linh tinh. "Hừ, nếu thích mình như vậy, tại sao lại làm mình giống như không còn thấy được mặt trời vậy nè!" Sầm Úc tức giận chọc chọc màn hình. Nàng lười trả lời đối phương, không bao lâu sau một tin nhắn khác gửi đến. 【Chào buổi tối.】 Là gia sư của nàng! Hạ Thư Lan mời một sinh viên giỏi trong đại học P, chịu thiệt dạy cho một đống bùn đất nàng. 【 Hôm nay có bài tập không?】 Tinh thần Sầm Úc trở nên tỉnh táo. 【 Có có có! Có hai bài!】 【 Em chụp đề gửi qua đây, tôi làm giúp em.】 Học thần đại học P, xương cốt đều là thanh cao lãnh đạm, như vậy bình đạm một câu, cũng làm Sầm Úc mường tượng ra mặt đối phương, miệng ngậm đầy nước đá. Sầm Úc hì hục lấy tất cả bài tập ra chụp một lần, cần cù chăm chỉ tải lên. Lo lắng đối phương chờ sẽ sốt ruột, nàng quan tâm mở hộp thoại ra. Gia sư nửa ngày không phản hồi, có vẻ hai bài của Sầm Úc rất khó xử. 【 Này, chị làm xong chưa.】Sầm Úc ôm gối đầu lăn qua lăn lại trên giường. "......" 【 Chờ một lát.】 Một lát này chính là nửa giờ, nàng đánh một ván trò chơi, phát hiện đối phương đã gửi không ít ảnh chụp. Chữ viết sạch sẽ ngay thẳng, vài trang giấy rậm rạp chữ. Sầm Úc đột nhiên hơi chột dạ. 【 Cảm ơn chị nha.】 【 Không có gì.】 Giọng điệu kiểu việc công xử theo phép công. Không khí đột nhiên cứng đờ, Sầm Úc vò đầu bứt tai, muốn tìm chút đề tài. Đối phương thấy nàng không phản hồi, cho rằng nàng đang múa bút thành văn. 【 Chịu khó là chuyện tốt, nhưng cũng không cần quá ép mình.】 Cũng chỉ có vị học thần kia mới có thể dùng từ "chịu khó" hình dung cho việc nàng chép bài tập. 【 Ngủ ngon.】 Sầm Úc thuận tay đáp lại một câu ngủ ngon. Nàng cầm điện thoại tiếp tục chơi, ấn nút trở lại thì thấy trong danh mục tin nhắn.... Câu "Ngủ ngon" kia lại là tên biếи ŧɦái gửi! Bởi vì tin nhắn đến liên tiếp, Sầm Úc hoàn toàn không chú ý đến. Sắc mặt nàng dữ tợn mà tính toán chờ tên biếи ŧɦái tiếp tục quấy rầy, nhưng cho đến khi nàng chép xong bài tập, danh mục vẫn im lặng. Chỉ là trước khi đi ngủ. Màn hình điện thoại sáng lên. 【 Mộng đẹp.】 === "Nếu tôi không nói, A Du sẽ tính ngủ cùng với Sầm Úc thật sao?" Hạ Tu Âm cười liếc nhìn nữ hài. "Không có......" Nữ hài thông minh quấn lấy cánh tay cô, dùng thanh tuyến mềm nhũn, "Chăn đều ở trong phòng tỷ tỷ, chỗ em không có dư chăn." "Diệu Diệu không ngủ được." "Vậy sao ban nãy không nói?" Hạ Tu Âm thấp giọng, có chút bất mãn. Hạ Du lấy lòng hôn cô, ngoan ngoãn đưa miệng tới. "Tại vì...... em muốn nghe tỷ tỷ nói cho Diệu Diệu." Hạ Tu Âm chạm môi nàng cười, lồng ngực chấn động truyền đến tim Hạ Du, làm cơ thể nàng nóng lên. "Tỷ tỷ......" Hạ Du cạ cạ bả vai cô. Hạ Tu Âm đè lại eo nhỏ nàng, bắt được tay nhỏ đang làm loạn của nàng, cuối cùng hôn hôn nàng. "A Du ngủ sớm chút." Lúc đứng dậy, ống tay áo bị người sau nắm lại. Hạ Tu Âm xoay người, nữ hài nắm chặt ống tay áo, từng chút từng chút kéo tỷ tỷ đến trước mặt mình. Ôm. Sau đó là triền miên hôn môi. "A Du không sợ tôi làm phiền em?" Hạ Tu Âm ôm nữ hài vào trong lòng. "Ngày mai còn có buổi thuyết trình đó." Hạ Du dắt ngón tay cô, đôi mắt sáng lên, nữ hài cắn môi, giấu thanh âm thật nhỏ ở sau kẽ răng. "Tỷ tỷ...... đến đây...... làm phiền em đi." Thanh âm của nàng rất ngọt, như đang làm nũng. Nàng luôn là như vậy. "Đến hôn em." Hạ Tu Âm bất đắc dĩ nhìn nàng, cuối cùng vẫn là thuận theo ý nàng. "Chỉ một lúc thôi. Em phải nghỉ sớm một chút." Hạ Tu Âm ôm nữ hài và chăn lại. Ngoài cửa sổ, giọt sương trong suốt trên chiếc lá rơi xuống nụ hoa, làm ướt nhụy hoa. Không bao lâu sau, mưa đêm triền miên rơi xuống. Trong không khí tràn đầy hơi nước, tựa như muốn tràn ra ngoài. Hè đang đến gần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]