Nước mắt Hạ Du rơi xuống, Tưởng Như đã không chịu nổi.
Khoai tây chiên bừa bãi ném sang một bên, cô chùi tay lên quần áo, muốn tiến lại an ủi Hạ Du nhưng không biết nên an ủi nàng như thế nào.
"Được được được......" Tưởng Như giơ tay lên lại buông xuống, cuối cùng vòng ra sau gáy ảo não gãi đầu.
"Tiểu Du em đừng khóc mà, chị rất thích ăn những món em làm đó."
Hạ Du nhẹ nhàng đáp, "Vâng, em biết mà."
Nàng cố gắng cong khóe miệng lên, nhưng không giống dáng vẻ vui vẻ, "Tỷ tỷ nói chị cứ khen em miết."
Tưởng Như khổ đại cừu thâm* nhìn nữ hài.
*Khổ đại cừu thâm: mối thù sâu nặng, nhưng ở đây có thể hiểu là khó xử, không biết nên thế nào cho phải.
Cô thật sự là không có kinh nghiệm ứng phó với tình huống mà mình gây ra này.
"Múi giờ chỉ lệch có tám tiếng, gọi điện thoại gì đó đều rất tiện lợi, video các kiểu cũng được mà."
"Cũng không khác với trong nước lắm."
Tưởng Như nghĩ ra cái gì liền nói ra cái đó.
"Chị em không ở đây, một mình em sẽ thấy thoải mái hơn. Mấy đứa cháu trai cháu gái của chị trạc tuổi em luôn trông mong ba mẹ chúng mỗi ngày đều đi công tác, anh chị em ra ngoài không về nữa."
"Không ai quản thúc, tự do hơn."
Ai ngờ ánh mắt Hạ Du lại càng u ám hơn.
Tưởng Như thầm hồi hộp.
Cô sao lại quên Hạ Du so với những tên ranh ma quỷ quái kia không giống nhau chứ.
Đứa nhỏ này cứ dính tỷ tỷ suốt, chỉ cần đưa một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-2/542169/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.