Hạ Du vừa đi vừa lau nước mắt, nước mắt liên tiếp từng dòng từng dòng rơi xuống.
Nàng quyết tâm sẽ không bao giờ nói chuyện với Đoạn Cảnh Hi nữa.
Tiết tự học buổi tối trong chốc lát tan học, trong trường trống trơn, chỉ ngoài cổng trường còn vài tiếng người.
Hạ Du hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua, ánh đèn đâu đâu cũng mờ nhạt, quầng sáng lớn lớn bé bé tạo cho tầm nhìn một màn lụa mỏng.
Nàng lau nước mắt, ngồi bên ghế khu dạy học, lấy di động ra cặp sách.
Bởi vì thấy không rõ màn hình, nàng đánh chữ rất chậm.
【 Chú Lưu, con còn muốn ở trong trường một lát, chú chờ con một chút được không?】
【 Được. Chú Lưu ở cửa chờ con, con cứ từ từ ra.】
Hạ Du vỗ ngực, đếm số, hít sâu, để mình nhanh chóng dừng lại.
Nàng còn phải đến chỗ Lưu Chí, không thể làm chú Lưu lo lắng.
Nhưng càng là muốn bản thân đừng khóc, nàng càng thấy buồn, đến khóe miệng đều nếm hết mùi vị nước mắt.
Hạ Du cầm di động, tìm tên tỷ tỷ trong danh sách, bấm vào, xem đi xem lại.
Càng nhìn, nước mắt "tách tách" càng rơi xuống.
Nước mắt rơi xuống màn hình, nàng lau khô mắt, tên tỷ tỷ cũng thấy không rõ.
Hạ Du dùng ngón tay lau, nhưng đầu ngón tay cũng bắt đầu ướt, càng lau càng mờ.
"Tỷ tỷ...... Oaaa......"
Nàng đã quên trong cặp còn có khăn giấy, cũng đã quên có thể dùng cổ tay áo lau, cứ như vậy chân tay luống cuống nhìn chằm chằm di động, khổ sở đến tâm đều nát.
Thời điểm nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-2/542166/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.