Sau khi được gia đình hứa hôn thì Bạch Thạc Ân và Phác Hựu Âm đã chính thức dọn đồ về ở chung với sự cho phép của phụ huynh.
Phác Hựu Âm về đến nhà thấy sắc mặt của Bạch Thạc Ân có phần nhợt nhạt, mặt lộ rõ sự kìm nén nhăn nhó.
"Em sao vậy?" Hắn lo lắng lại gần ngồi xuống bên cạnh.
"Em đau bụng." Cậu ôm bụng đau đớn.
"Chiều giờ em có ăn gì bậy không?" Hắn nhớ rằng lúc chiều cũng đi ăn với cậu, sao chỉ có mình cậu bị đau?
"Em... Em.." Cậu bạn nhỏ sợ nói dối sẽ rất có hại cho sức khoẻ của mình nên đành nói thật. "Em ăn snack.
Thiết nghĩ ăn một hai túi sẽ không đến nỗi đau bụng. Một tay vòng qua ôm vai Bạch Thạc Ân bế cậu ra xe đưa đến bệnh viện. Trên xe vẫn không nhịn được thắc mắc hỏi.
"Em ăn bao nhiêu?"
"Em... Em..."
Khẽ liếc mắt nhìn thấy hắn vẻ mặt rất nghiêm túc có phần đàn áp, Bạch Thạc Ân rụt rè thu người lại không dám trả lời.
"Bao nhiêu?" Hắn dứt khoát hỏi.
"Dạ... Dạ... Khoảng hơn 10 túi... Còn có 3 lon nước ngọt." Bạch Thạc Ân thành thật trả lời.
Nghe xong lời thú tội, Phác Hựu Âm thở dài im lặng không nói nữa. Đến bệnh khám một vòng mới có kết quả Bạch Thạc Ân bị ngộ độc thực phẩm nhẹ.
Về đến nhà, ngắm qua nghĩa lại một chút để lấy thuốc. Trước khi uống còn chu đáo cho Bạch Thạc Ân ăn cháo trắng, vừa cho ăn vừa càm ràm.
"Em đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3648902/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.