Ăn xong, Hoàng Thiên Bá bế Uẩn Đồng lên lầu, đặt cậu nắm lên giường, hôn lên trán ân cần thì thấm.
"Em nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi."
"Em không."
"Hửm? Sao vậy?" Hắn cần thận ngồi xuống hỏi.
Uẩn Đồng giận hờn xoay mặt đi chỗ khác. Tại sao cả hai đều cùng nhau ân ái, lại chỉ có mình cậu mệt mỏi không thôi còn hắn thì vẫn khí thế hừng hực như không có gì.
"Em không cho cậu đụng vào nữa."
"Hửm. Thật vậy sao?"
Hoàng Thiên Bá lưu manh, nở nụ cười ma mị.
"Em chắc vậy không?"
"Chắc." Uẩn Đồng vẫn một mực khẳng định.
"Ayza." Hắn điểm tĩnh lấy điện thoại ra.
Vì đã tính toán được tình huống này nên trước kia Hoàng Thiên Bá đã chuẩn bị sẵn. Hắn mở đoạn ghi âm (chương 14) lừa cậu lấy thần báo đáp ra.
"Trước kia ai hứa sẽ lấy thân báo đáp anh. Giờ thì không giữ lời, anh không nghĩ mèo nhỏ là người không trọng chữ tín như vậy."
Hoàng Thiên Bá tỏ vẻ mặt thất vọng tràn trề, Uẩn Đồng nghe thấy đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa mình và hắn bỗng dưng nhận ra bản thân đã bị hắn lừa từ năm 15 tuổi mất rồi.
"Cậu chủ đại xấu xa."
Hôm nay Uẩn Đồng đã biết mắng người rồi. Hoàng Thiên Bá vẫn giữ trạng thái ủ rũ.
"Mèo nhỏ định nuốt lời thật sao?" Tiếp tục dùng khổ nhục kế xông lên. "Anh cũng chỉ mới lần đầu, nên không nhịn được. Đồng Đồng không vì vậy mà rút mất lời hứa, không lấy thân báo đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3645860/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.