Hắn nhìn cậu ôn nhu lắc đầu, cưng chiều hôn lên đôi môi nhỏ.
"Của em, không bẩn."
Vì Hoàng Thiên Bá rút tay ra, cậu cảm thấy bên trong trống rỗng, khó chịu vì thiếu cái gì đó.
"Cậu... Chủ... Em... Khó chịu." Bé con nũng nịu nói.
Hoàng Thiên Bá đối mặt với Uẩn Đồng , để cho người cậu em của mình ma sát vào cậu nhỏ của Uẩn Đồng làm cậu khó chịu muốn đòi hỏi.
"Bé con, nói đi. Em có yêu anh không?" Hẳn rất muốn biết vị trí của mình trong lòng cậu.
"Yêu. Là sao ạ?"
Cậu thật sự không biết yêu là gì, là định nghĩa như thế nào? Chỉ biết mình không thể sống thiếu cậu chủ mà thôi, cậu chủ là số một tròng lòng cậu, quan trọng nhất.
"Em không biết. Em chỉ biết cậu chủ là người em luôn nghĩ đến đầu tiên, là vị trí đầu tiên."
"Tốt." Hắn hoàn toàn hài lòng với câu trả lời đó.
Uần Đồng khó chịu lắm rồi, hẳn cúi xuống hôn người dưới thân, tay lại tiếp tục mân mê cậu nhỏ của Uẩn Đồng, đôi lúc cậu chịu không nổi nữa khép chân lại, hắn sẽ đánh nhẹ vào mông cậu, tách hai chân thon thả trắng ngần của cậu ra. Hoàng Thiên Bá nâng chân Uẩn Đồng lên, mơn trớn hôn lên từng chút, từng nụ hôn đều để lại dấu vết, điên cuồng hôn loạn, hồn đến đâu lưu dấu đến đó.
"Đồng Đồng, giúp anh."
Bản thân hắn cũng rất khó chịu. Hắn lấy tay Uẩn Đồng đặt lên tiểu Bá của mình.
"Dùng miệng."
Uẩn Đồng ngoan ngoãn nghe theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3645858/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.