Tan học, Uẩn Đồng đứng đợi Hoàng Thiên Bá ở trước cổng trường, mặt mũi cứ buồn buồn bí xị thấy rõ. Uẩn Đồng ở đây không có bạn vì đây là trường nhà giàu và học giỏi nên đối với Uẩn Đồng chậm hiểu thì bị bọn này hoàn toàn cô lập cậu.
Cũng chỉ là cô lập thôi chứ chẳng ai dám ức hiếp Uẩn Đồng vì họ biết Uẩn Đồng có Hoàng Thiên Bá chống lưng. Bởi không làm gì được Uẩn Đồng nên bọn họ rất tức trong lòng. Hoàng Thiên Bá không cần gì nhiều chỉ mong mèo nhỏ học hành vui vẻ, thuận lợi tốt nghiệp như mọi đứa trẻ khác.
Hoàng Thiên Bá hôm nay đến đón Uẩn Đồng như mọi khi, đôi mắt tinh tường phát hiện bé con nhà hắn cứ buồn buồn. Hoàng Thiên Bá mở cửa xe bước ra, đến gần xoa đầu Uẩn Đồng.
" Mèo nhỏ. Em mệt hả?" Giọng trầm thấp lộ rõ sự lo lắng.
"Dạ không." Cậu lắc đầu.
Cũng không nói gì nữa, hắn mở cửa cho cậu lên xe. Hắn ngồi bên cạnh lo lắng.
"Chứ sao lại buồn?" Vuốt gọn gàng mái tóc rối trên trán Uẩn Đồng ân cần hỏi.
"Dạ... Trường em sắp thi "Hoa Tiêu Nhanh Trí" Cả lớp chọn em đi thi." Giọng nói rưng rưng như sắp khóc đến nơi.
"Sao?"
"Em phải làm sao bây giờ?" Uẩn Đồng lí nhí hỏi.
"Để anh nói chuyện với cô em." Lo lắng rằng Uẩn Đồng sẽ vì chuyện này mà buồn rầu nên hắn muốn giúp cậu giải quyết vấn đề.
"Đừng... Cậu chủ, cậu giúp em học được không?" Uẩn Đồng nắm tay hắn, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3645723/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.