5.
Chỉ là… không nghĩ tới trước lễ cập kê, ta còn có thể gặp lại Tạ Kính.
Lúc đó Doãn hoàng hậu đang truyền ta vào điện.
Lần nào cũng vậy, bà ta bắt ta quỳ xuống để thể hiện uy nghiêm của bản thân.
Bà ta bắt ta mở to hai mắt ra nhìn cung nữ dẫn ta đến đây chết như thế nào.
Giọng nói xin tha, tiếng hét chói tai cùng với vệt máu đọng lại.
Doãn hoàng hậu cười nói: “Ngươi nhìn đi, thật đáng thương làm sao! Lại có người vì ngươi và mẫu thân ngươi mà chịu chết cơ đấy!”
Ta thức thời rơi nước mắt, bà ta thấy chẳng còn gì thú vị nữa, nên nhanh chóng đứng dậy: “Đi thôi, nàng ta muốn gặp ngươi.”
Ta cụp mắt đi theo bà ta.
Phía sau là lầu các cao nhất của cung điện, khắp nơi đều treo rất nhiều lớp vải trắng. Khi có làn gió thổi qua, từng lớp vải trắng tung bay, giống như tiếng khóc của ma quỷ, khiến cho người người phải khiếp sợ.
Mẫu thân của ta, là Trân quý phi đương triều, lại bị cầm tù ở chỗ này.
Bà nghe thấy tiếng động, liền nhìn ra cửa.
Trước mặt mẫu thân ta, Doãn hoàng hậu ra lệnh một vú già câm điếc ấn ta xuống đất, vứt bỏ trang sức của ta, lột hết y phục của ta. Bà ta giống như gã bán gà đang vặt lông, thô lỗ sờ soạng người ta.
Sau khi xác nhận được trên người ta không giấu vũ khí sắc bén gì, bà ta mới cho phép ta đến bên người mẫu thân.
Mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-ta/2771623/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.