Chương trước
Chương sau
11.

26 tháng 04 là sinh thần ta.

Cũng giống như những năm trước, không một ai tặng lễ vật cho ta.

Có lẽ là vì có chút nghi ngờ, hoặc cũng có thể là có chút khiển trách, mà Doãn hoàng hậu không hề đề cập gì đến lễ cập kê của ta.

Ta lặng lẽ chờ màn đêm buông xuống.

Lúc này, ở Phượng Minh điện kia, có phải mẫu thân cũng giống ta không nhỉ? Đều đang ngắm nhìn bầu trời, trải qua ngày cuối cùng trên thế giới này.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, giống như chỉ trong nháy mắt, bóng tối đã nuốt chửng lấy ánh sáng.

Tà Thần dùng xúc tu quấn quanh người ta, bay về phía mẫu hậu.

Nếu hắn không muốn, thì chắc chắn không ai có thể thấy được hắn.

“Ngươi chỉ có nhiều nhất là 15 phút thôi.” Hắn dặn dò ta.

Sợ hoàng hậu nghi ngờ, cho nên mẫu thân vẫn mặc bộ y phục như xưa, yên lặng ngồi giữa chính điện.



Nhìn thấy ta, mẫu thân hoảng sợ nhìn xung quanh: “Trăn nhi? Sao con lại tới đây? Không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao?”

Người dùng sức đứng lên. Thế nhưng những năm tháng bị giam cầm nơi đây đã bào mòn hết sức sống của người. Người chỉ có thể đứng yên một chỗ, lắc đầu với ta.

Ta bước tới gần người, nhìn vào mắt người: “Sẽ không có ai nhìn thấy chúng ta đâu. Con muốn hỏi người một câu, con có cách đưa người rời khỏi đây, người có muốn không?”

Ánh mắt mẫu thân ta tràn đầy vẻ đau thương, lắc đầu: “Ta không muốn đi đâu hết, ta chỉ muốn rời khỏi thế giới này thôi.”

“Ta chán ghét thế giới này.”

Người mỉm cười, còn khó coi hơn cả khóc: “Trăn nhi, có thể chết vì con là việc cuối cùng mà ta có thể làm. Mong con đừng hận ta.”

Mẫu thân không còn nhìn ta nữa. Người lấy thỏi vàng đã được giấu kín từ lâu, không hề do dự mà nuốt xuống.

Quả thật, người đã không còn chút lưu luyến gì với thế giới này nữa rồi.

Ta cầm tay người: “Chỉ còn mười lăm phút, chúng ta nói chuyện, được không?”

Đã mười năm trôi qua rồi, và rất nhiều năm về sau nữa, có lẽ đây sẽ là thời khắc duy nhất ta có thể thoải mái nói chuyện với mẫu thân.

Người hãy nói chuyện với con nữa đi.

Hóa ra nước mắt của ta vẫn rơi.

Mẫu thân nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta: “Đừng khóc, ta chỉ trở về thế giới của ta mà thôi.”

12.

Mẫu thân của ta không phải người của thế giới này, bà là người của một ngàn năm sau xuyên đến đây.



Đây là lúc bà sắp rời đi đã nói cho ta biết.

Lúc trước người không nói là vì muốn ta yên tâm, chứng minh bản thân rất lợi hại, có thể đấu lại Doãn hoàng hậu.

Đáng tiếc, ở thế giới này, người đầu tiên biết bí mật của người lại chính là Doãn hoàng hậu.

Chuyện xưa của người là một kịch bản cũ.

Người là một nữ sinh viên xinh xắn, vì ngoài ý muốn mà xuyên đến thế giới này. Sau đó người gặp hoàng đế đang cải trang vi hành. Hoàng đế yêu người bởi tính cách tự do, thẳng thắn, khác hẳn với nữ tử thời bấy giờ. Hoàng đế nói dối rằng bản thân là một thương nhân đang đi du ngoạn, và sau đó hai người đã trở thành phu thê.

Thương nhân luôn phải đi đây đi đó, mẫu thân ta chưa bao giờ nghi ngờ lời nói ấy.

“Khi đó, ta chỉ muốn trốn xa những nhân vật trong lịch sử, có một cuộc sống ổn định, tốt nhất là không cần lo cơm áo gạo tiền. Thương nhân ôn tồn, lễ độ rất phù hợp với điều kiện đó.” Mẫu thân cười khổ.

Nhưng người lại không biết, thời khắc gặp gỡ kia cũng chính là lúc đưa người vào bể khổ.

Ở sâu trong cung cấm kia là kẻ thù của người. Bà ta có gia tộc lớn mạnh chống lưng, thủ đoạn độc ác. Bà ta luôn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của người, lúc nào cũng có thể cho người một đòn chí mạng.

Cho tới lúc mẫu thân ta bị bắt tới Phượng Minh điện, người vẫn chỉ nghĩ là do bản thân cướp đi sự sủng ái của hoàng đế.

Người hận bản thân không biết nhìn người. Người ngỏ ý muốn đưa nữ nhi rời khỏi chốn kinh thành này, sẽ sống một cuộc sống mai danh ẩn tích.

Doãn hoàng hậu cười khinh thường: “Ai nói với ngươi rằng ta vì loại tình yêu vô dụng đấy mà sinh hận?”

Bà ta đưa cho mẫu thân một xấp giấy thật dày.

Bên trong là bằng chứng chứng minh tính cách mẫu thân thay đổi đột ngột như thế nào, cùng với đó là những lời mẫu thân những năm qua vô ý nói ra, tất cả đều không thuộc về thế giới này. Từng câu, từng chữ rõ ràng, đến cả câu nói mẫu thân từng nói với phụ thân vào năm trước đó cũng có.

Người nói: “Sắp đến thời kỳ tiểu băng hà rồi, nhiệt độ không khí sẽ hạ xuống thấp hơn nữa, và sản lượng lương thực cũng sẽ giảm rất mạnh. Ta sợ lúc đó sẽ tạo ra sự hỗn loạn, ngươi ra ngoài nhớ phải cẩn thận một chút.”

Tất cả những lời mẫu thân nói đều ứng nghiệm.

Doãn hoàng hậu hứng thú nhìn mẫu thân: “Ngươi là thần tiên giáng thế sao? Nếu không thì làm sao ngươi có khả năng biết trước tương lai?”

Mặt mẫu thân trắng bệch.

Phụ thân bảo mẫu thân là người cứng miệng, nhưng trên đời này, làm gì có ai khi bị tra tấn vẫn cứng miệng được đâu?

Sau vài lần tra tấn, mẫu thân đã thú nhận lai lịch của người.

Sau khi phát hiện trượng phu ngoại tình, Doãn hoàng hậu lại được đền đáp lễ vật lớn nhất trong đời.

Một kẻ đến từ tương lai, biết trước lịch sử.

Một kẻ tiên tri tuyệt vời.

Chỉ cần cạy được miệng mẫu thân, bà ta có thể nắm chắc mọi chuyện trong tay.

Tất cả mọi người đều thương hại hoàng hậu. Nhưng chỉ có Doãn hoàng hậu mới biết, tên trượng phu yếu đuối này lại vô tình tìm đúng bảo vật cho bà ta.

Buồn cười làm sao, nam nhân này lại chỉ cùng bảo vật yêu đương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.